Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 160: Tham Vọng Của Bí Thư Trương

Chương 160: Tham Vọng Của Bí Thư Trương



Trương Sở Bân cố ý gọi điện đến tìm mình có chuyện thương lượng? Nhiếp Chấn Bang trong lòng hơi sửng sốt, cũng trở nên trầm tư. Trước mắt, gần như toàn bộ cán bộ huyện Lê đều đang nhòm ngó khoản tiền này. Dựa theo dự toán tài chính của huyện Lê, một năm khoảng hai mươi triệu là đủ rồi. Tính như vậy, vẫn còn dư thêm ra bốn triệu. Tự nhiên sẽ có không ít lãnh đạo cán bộ có ý tưởng mới đều muốn gặm lấy một miếng từ chiếc bánh ngọt lớn này của phòng tài chính. Trương Sở Bân tìm mình không biết có phải là vì chuyện này không? Nhiếp Chấn Bang cũng không thể không đề phòng.

Nhưng ngoài miệng, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:

- Bí thư Trương đã tìm tôi, dù tôi có việc bận thì cũng phải hoãn lại.

Trương Sở Bân ở đầu dây bên kia cũng bật cười ha hả. Thái độ này của Nhiếp Chấn Bang khiến Trương Sở Bân rất hài lòng. Giữa Bí thư và Chủ tịch huyện phát sinh mâu thuẫn thường thường chính là ở những tiểu tiết kiểu này, đều là cấp Cục trưởng, một người là nhân vật đứng đầu Đảng ủy, một người là nhân vật đứng đầu chính quyền huyện, Bí thư tự nhiên là sẽ không nhượng bộ. Lúc này, nếu gặp phải một Chủ tịch huyện cũng không nhượng bộ, hiềm khích liền vô hình phát sinh. Hơn nữa, bình thường Bí thư cũng muốn nhúng tay vào phát triển kinh tế huyện và các sự việc khác. Cứ như vậy, mâu thuẫn ngày càng trầm trọng hơn.

- Ha ha, vậy thì tốt. Tôi liền ở văn phòng Huyện ủy quét dọn sạch sẽ đón chào Chủ tịch Nhiếp hạ cố đến đây.

Đầu bên kia điện thoại, Trương Sở Bân cũng cười đáp.

Từ Ủy ban nhân dân đến Huyện ủy chỉ cách có một con phố, không đến năm phút sau, Nhiếp Chấn Bang đã tiến vào văn phòng Trương Sở Bân.

Lúc này, Trương Sở Bân đã sớm đứng lên, tươi cười nghênh tiếp Nhiếp Chấn Bang. Sau khi đích thân mang đến cho Nhiếp Chấn Bang một ly trà, Trương Sở Bân cũng tới ngồi trên ghế sô pha. Lúc này mới cười nói:

- Chủ tịch Nhiếp, thử một chút xem hương vị như thế nào. Một người bạn phương nam từ tỉnh Sở Nam mang đến cho tôi đấy. Vân Mộng Mao Tiêm, cũng được xem như loại trà có tiếng của Sở Nam.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng mỉm cười, đối với thiện ý mà Trương Sở Bân thể hiện ra, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:

- Mấy ngày nay, vì khoản tiền kia của ngân sách huyện, tôi cũng bị các đồng chí phía dưới hành cho thê thảm. Thật tốt, đến chỗ Bí thư Trương còn được hưởng thụ một chút thanh nhàn.

Lời nói của Nhiếp Chấn Bang là có hàm ý khác. Trước mắt, ý đồ thực sự mà Trương Sở Bân tìm mình còn chưa biết rõ, nhưng để phòng ngừa Trương Sở Bân cũng có chủ ý động đến khoản tiền này, Nhiếp Chấn Bang liền chặn trước như vậy. Nếu Trương Sở Bân thật sự cũng đang có ý định đấy thì cũng không tiện mở miệng.

- Chủ tịch Nhiếp, hiện tại tôi lại đang có một ý tưởng. Tết vừa rồi, bạn học trường Đảng của tôi ở khu tự trị thông qua điều nhiệm nhân sự năm nay đã đến huyện Dương Ngô thuộc thành phố Tân Hóa tỉnh Giang Bắc vùng duyên hải tạm giữ chức Phó chủ tịch huyện. Lần này anh ta lại mời tôi đến chơi.

Nói đến đây, Trương Sở Bân ngập ngừng một chút, sau đó nói tiếp:

- Anh ta nói anh ta cảm thấy sự phát triển kinh tế của Tây Bắc chúng ta hiện tại vẫn vô cùng lạc hậu, luôn động viên tôi qua đó xem. Tôi cũng thấy tò mò, vùng duyên hải có thực sự phát triển như lời anh ta nói hay không. Tôi nghĩ, chúng ta sắp tới hay là tổ chức một đoàn khảo sát qua đó giao lưu học tập kinh nghiệm một chút.

Đoàn khảo sát, nói đến vấn đề này, vào thời điểm này, đúng là thời điểm đoàn khảo sát đang thịnh hành nhất. Các cán bộ lãnh đạo trong nội địa và các huyện, thành phố của các địa khu nghèo khó vùng Tây Bắc đúng là vào tầm thời gian này, bắt đầu hoạt động khảo sát trên phạm vi lớn. Trên danh nghĩa là đi học tập kinh nghiệm phát triển khai thác cải cách thành công của địa khu vùng duyên hải, nhưng thực chất học được bao nhiêu thì không có ai thống kê.

Có điều nói đến việc này, Nhiếp Chấn Bang cũng không quá phản cảm. Hiện tại, tầm nhìn của toàn bộ các cán bộ lãnh đạo huyện Lê, theo Nhiếp Chấn Bang thấy, đúng là có thiếu sót một chút, có thể ra ngoài đi một vòng mở mang tầm mắt, đối với sự phát triển của huyện Lê trong tương lai, cũng có tác dụng không nhỏ.

Trầm tư một chút, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu, nói:

- Ý tưởng này của Bí thư Trương tôi cũng đồng ý. Đi ra ngoài xem xét một chút, xem người ta phát triển như thế nào, xem người ta làm thế nào tận dụng được ưu thế của bản địa, điều này cũng tốt cho việc phát triển của huyện Lê. Tuy nhiên, việc chọn lọc các thành viên trong đoàn khảo sát cần phải có những tiêu chuẩn nhất định, ngoài ra, tôi đề nghị tốt nhất là đừng mang theo người nhà.

Trương Sở Bân lúc này liền ngẩn người. Đối với thái độ làm việc cụ thể của Nhiếp Chấn Bang, Trương Sở Bân cũng có chút khâm phục. Bản thân Trương Sở Bân cũng là người thiết thực, ý tứ của Nhiếp Chấn Bang rất rõ ràng, cũng rất dễ hiểu, mang theo người nhà, việc này liền làm cho tính chất của đoàn khảo sát bị thay đổi, giống như biến thành đoàn du lịch. Trương Sở Bân lập tức cũng gật đầu nói:

- Vấn đề này tôi chưa nghĩ đến nhưng tôi nghĩ là có thể thực hiện. Trước tiên đem yêu cầu này nói trước mặt mọi người, như vậy có thể ngăn chặn được rất nhiều chuyện. Chủ tịch Nhiếp, mấy ngày nay tôi cũng suy nghĩ một chút. Tôi đã làm quy hoạch bước đầu cho việc phát triển huyện Lê chúng ta, cậu là chuyên gia trong lĩnh vực này. Cậu giúp tôi xem xem.

Nói xong, Trương Sở Bân còn thật sự từ dưới gầm bàn rút ra một tập tài liệu, đưa cho Nhiếp Chấn Bang. Nhìn lướt qua tài liệu, hàng chữ đầu tiên liền làm cho Nhiếp Chấn Bang kinh ngạc.

Xây dựng khu kinh tế mới, nhìn Trương Sở Bân bên cạnh, Nhiếp Chấn Bang giờ phút này lần đầu tiên cảm nhận được tham vọng của Trương Sở Bân, dùng một câu để khái quát, chính là chí hướng không nhỏ. Lúc này, xây dựng khu kinh tế mới, mặc dù trong nước không ít các tỉnh đã bắt đầu có động tĩnh nhưng đều mới chỉ là ném đá qua sông, còn chưa có một hình thức phát triển thật sự, vậy mà Trương Sở Bân đã muốn làm khu kinh tế mới ở huyện Lê.

Xem tiếp xuống dưới, toàn bộ khu kinh tế mới, Trương Sở Bân cân nhắc đặt ở trấn Thành Quan của huyện Lê, kéo dài về hướng bắc. Dựa theo kế hoạch của Trương Sở Bân, cả khu thành cũ bên này không động đến, bên trong thành cơ quan chính quyền đều tiến hành di dời tổng thể, với mục đích là để xúc tiến phát triển khu kinh tế mới. Nhưng cả kế hoạch là vô cùng khổng lồ, cần phải có đủ tài chính, mà đây không phải là một khoản nhỏ. Việc này đối với tình hình kinh tế hiện tại của huyện Lê mà nói, là một chướng ngại căn bản không thể vượt qua. Cho dù Trương Sở Bân có quan hệ với Lưu Văn Thanh, có thể mượn của thành phố một ít, nhưng đối với kế hoạch này mà nói thì chỉ là muối bỏ biển.

Hơn nữa, suy nghĩ của Trương Sở Bân về khu kinh tế mới thật sự là quá mức giản đơn, chẳng qua chỉ là treo lên một cái biển Khu kinh tế mới, còn cụ thể cái khu này rốt cuộc là làm gì, là khu công nghệ cao hay là cái khác lại không có điểm nào rõ ràng đặc sắc cả.

Nhiếp Chấn Bang trong lòng thầm suy tư. Nếu kế hoạch là do một thuộc hạ của mình như Phó chủ tịch huyện viết ra, Nhiếp Chấn Bang có thể thẳng thắn vạch ra những chỗ không thích đáng. Nhưng Trương Sở Bân dù sao cũng là Bí thư Huyện ủy, ít nhiều cũng phải để lại cho Trương Sở Bân một chút thể diện.

- Ừ, kế hoạch này cũng không tệ, hiện giờ xây dựng khu kinh tế mới đang rất thịnh hành ở khắp nơi trên cả nước, ngoài những ưu đãi về chính sách thuế thu nhập, các điều kiện khác đều tốt hơn. Nếu có thể tranh thủ trở thành khu kinh tế mới cấp tỉnh hoặc cấp quốc gia thì càng lớn mạnh.

Nhiếp Chấn Bang trước tiên thừa nhận kế hoạch của Trương Sở Bân.

Ngay sau đó, Nhiếp Chấn Bang xoay chuyển lời nói:

- Có điều, tôi thấy những khu kinh tế mới này đều có những điểm đặc biệt rõ ràng. Có loại chú trọng vào công nghiệp chế tạo, có cái chú trọng sản xuất y dược, còn có cái thuộc loại khu công nghiệp công nghệ cao.

Trương Sở Bân là người hiểu chuyện, nghe câu nói này của Nhiếp Chấn Bang liền hiểu ý tứ của Nhiếp Chấn Bang, lập tức cũng cười nói:

- Ồ, ý kiến của Chủ tịch Nhiếp rất hay, nhưng trước mắt tôi tạm thời chưa có ý tưởng hoàn chỉnh cho phương diện này. Tôi thấy hoàn toàn có thể đợi sau khi đoàn khảo sát về sẽ quyết định sau.

Có ý này là được rồi. Nhiếp Chấn Bang có thể thấy rõ Trương Sở Bân hiện tại là chưa nghĩ đến vấn đề này. Tuy nhiên Nhiếp Chấn Bang cũng không vạch trần. Đối với việc xây dựng khu kinh tế mới, Nhiếp Chấn Bang cũng có một chút ý tưởng, lại là có khả năng thực hiện, thậm chí trong ý tưởng của Nhiếp Chấn Bang còn có một kế hoạch càng lớn hơn. Chỉ có điều, hiện tại sự việc khu kinh tế mới này còn chưa ra đâu vào đâu, Nhiếp Chấn Bang đương nhiên sẽ không nói ra. Sau đó Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:

- Bí thư Trương, đã như vậy, việc đoàn khảo sát kia phiền anh sắp xếp một chút. Tôi về đây.

Tốc độ làm việc của Trương Sở Bân rất nhanh, ngay ngày hôm sau, sau khi Trương Sở Bân liên hệ với bạn học trường Đảng của mình, đối phương bên đó rất nhanh cũng đánh điện trả lời, đồng thời Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Dương Ngô còn đặc biệt gửi thư mời đến huyện Lê bên này.

Cùng lúc đó, Văn phòng Huyện ủy và Ủy ban nhân dân bên này cũng bắt đầu hành động. Toàn bộ đoàn khảo sát tổng cộng có mười hai người. Phó bí thư chuyên trách Tạ Dật chủ động lưu lại quản lý huyện Lê. Bí thư Đảng ủy Triệu Côn Luân cũng buông tay không vào đoàn khảo sát. Ngoài Nhiếp Chấn Bang và Trương Sở Bân, còn có bảy Ủy viên thường vụ, cùng với Chánh văn phòng Huyện ủy Lý Lâm và hai Phó chủ tịch huyện, tổng cộng mười hai người chuẩn bị khởi hành đi Giang Bắc.

Đoàn người đêm đó liền đến Thành phố Bá Châu. Phòng tiếp khách hạng nhất của Thành ủy thành phố Bá Châu cũng chính là bên trong nhà khách Bá Châu. Lúc này, mười hai người tập trung lại một chỗ, nhân lúc thức ăn còn chưa mang lên, Trưởng ban tuyên giáo Tiết Đại Minh bên cạnh cũng cười nói:

- Nhân lúc thức ăn còn chưa mang lên, tôi kể câu chuyện cười cho mọi người nghe.

Vừa nghe Tiết Đại Minh nói như vậy, mọi người đều cười lên, lúc này, phong trào truyện cười thô tục trên bàn rượu bắt đầu nổi lên.

- Cùng với cải cách mở cửa không ngừng thâm nhập, giữa nam nữ cũng thoải mái hơn rất nhiều. Ở địa khu vùng duyên hải lại càng xuất hiện không ít những chuyện mại dâm, chơi gái.

Tiết Đại Minh ngừng lại lấy hơi một chút, sau đó tiếp tục:

- Chuyện kể rằng, có một anh chàng vào bệnh viện làm xét nghiệm, lúc thử máu, cô y tá đột nhiên phát hiện không có bông, trong tình thế cấp bách liền dùng miệng ngậm lấy ngón tay của anh chàng. Lúc này, anh ta vẻ mặt say mê nhìn cô y tá nói: Tôi có thể làm tiếp xét nghiệm nước tiểu được không?

Tiếng nói vừa dứt, những người xung quanh đều cười rộ lên. Truyện cười này của Tiết Đại Minh thật sự là quá rõ ràng rồi. Đàn ông thì không sao, nhưng Lý Lâm bên cạnh lại mắng:

- Tôi phát hiện, đàn ông các người chẳng có cái gì tốt.

- Chủ nhiệm Lý, cô làm sao mà biết không có cái gì tốt chứ. Chẳng lẽ cô đã thử qua rồi?

Chánh văn phòng Huyện ủy Nhâm Khúc Phong bên cạnh cười cười hỏi lại.

Vừa lúc đó, bên ngoài đột nhiên truyền tới một giọng nói quen thuộc, ngay sau đó cửa phòng liền mở ra, khiến cho cán bộ huyện Lê cũng bất ngờ chính là Bí thư Thành ủy Lưu Văn Thanh cũng đích thân đến.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch