Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 166: Chuyến Đi Tới Thành Phố

Chương 166: Chuyến Đi Tới Thành Phố



Cái thái độ cụ thể này của Nhiếp Chấn Bang khiến cho Đinh Ái Quốc rất hài lòng. Công ty Mẫn Nông cũng tốt, xí nghiệp khai thác Long Hoa cũng thế, cách tính trước làm sau này của Nhiếp Chấn Bang, mới chính là điểm khiến cho Đinh Ái Quốc tán thưởng. Nhiếp Chấn Bang không giống như những cán bộ bình thường khác, trong miệng toàn lời nói suông, đến lúc hành động thực sự thì hai mắt nhắm tịt lại coi như không biết.

Mà Nhiếp Chấn Bang thì khác hẳn, khi nào thì làm chuyện gì, gần như đều có quy hoạch rất rõ ràng và trật tự. Cũng giống như hiện tại vậy, việc chuẩn bị ban đầu của khu kinh tế mới, vẫn chỉ còn đang trong giai đoạn luận chứng, ở thành phố còn không có ý kiến thống nhất gì cả, Nhiếp Chấn Bang cũng đã nghĩ tới việc kiếm tiền như thế nào. Loại thái độ này, trong ánh mắt của Đinh Ái Quốc, đây mới thực sự là thái độ chân chính mà khi làm việc cần phải có. Đây mới là một tố chất cơ bản mà một cán bộ Đảng viên cần phải có được.

Lập tức, Đinh Ái Quốc trầm tư một chút, cũng gật đầu nói:

- Đi chạy một chuyến cũng tốt. Thái độ của thành phố, tôi rất chắc chắn, bao gồm cả Bí thư Lưu ở bên trong nữa, tất cả đều rất ủng hộ cho sự phát triển kinh tế của huyện Lê. Mặt khác, đề nghị trong kế hoạch này của cậu cũng rất tốt. Bên phía này của thành phố Bá Châu, về sau khu kinh tế mới được xây dựng lên sẽ kéo dài tới hướng huyện Lê, khoảng cách giữa hai nơi được kéo gần lại, hình thành một quần thể thành thị, đây là một biện pháp tốt để nâng cao sức cạnh tranh của Bá Châu.

Sau khi đi ra khỏi chỗ của Đinh Ái Quốc, Nhiếp Chấn Bang cũng lập tức liền bấm số điện thoại của Lưu Côn. Vừa mới chuyển máy được, bên kia điện thoại liền vang lên một tiếng Ưm. Bây giờ là lúc nào rồi mà thằng nhóc Lưu Côn này còn bạch nhật tuyên dâm (ban ngày ban mặt còn), chỉ sợ, lúc này còn chưa có rời giường đây.

Sau một lát, giọng nói của Lưu Côn mới truyền tới:

- Ha hả, Tam ca à, sớm vậy nha. Có phân phó gì sao?

- Côn tử, cậu đang làm cái gì đó? Lúc này còn sớm sao? Lại ở chỗ nào tai họa rồi? Đưa điện thoại lấy ra xa một chút cho tôi, cái tiếng kia, tôi chịu không nổi, cả người đều nổi hết cả da gà.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng cười nói lên.

Tên nhóc Lưu Côn này, cái gì cũng tốt, chính là trong vấn đề tác phong có hơi loạn một chút. Hàng đêm sênh ca, hình dung Lưu Côn thế này thì có lẽ có hơi khoa trương một chút, nhưng, dùng hình tượng hoa hoa công tử để mô tả thằng nhóc này, tuyệt đối không quá đáng. Hiện giờ, là thời điểm chính thức mà ngành giải trí sản xuất bắt đầu lên ngôi, mấy ngôi sao nhỏ cũng không ít để phao mấy người.

Sau một lúc, tiếng nói của Lưu Côn mới lại vang lên:

- Tam ca, tôi đang ở Thủ đô này rồi, bên phía anh có chuyện sao? Không phải là công ty Mẫn Nông có chuyện gì xảy ra đấy chứ?

Bên phía công ty Mẫn Nông này, Lưu Côn cũng đã ký hợp đồng với một chuyên gia để tiến hành quản lý. Còn về phần bản thân Lưu Côn, đã sớm liền chịu không được khổ sở chỗ này, chạy về Thủ đô rồi. Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang gọi một cú điện lại đây, Lưu Côn còn tưởng lại bên công ty Mẫn Nông đã xảy ra vấn đề gì.

Nhiếp Chấn Bang lập tức liền cười nói:

- Công ty Mẫn Nông có thể xảy ra vấn đề gì, cậu cho là, Tổng giám đốc mà cậu thuê mất 200 ngàn một năm là chỉ ngồi không ăn cơm sao? Mê Tiền bây giờ đang ở thủ đô hay là ở Tây Bắc? Tôi tìm cậu ta có chút việc.

Nhiếp Chấn Bang cũng không phải là loại người ngoan cố, không biết thay đổi. Lần này tới trên tỉnh đòi tiền, nếu đơn thương độc mã đi lên, đối với một cán bộ cấp huyện như Nhiếp Chấn Bang mà nói, mấy vị lãnh đạo cấp tỉnh kia, có vẫy hay không chính mình còn chưa thể nói trước được. Muốn có tiền, chỉ sợ càng khó hơn. Có ưu thế, vậy phải lợi dụng, đây là nguyên tắc cùng chuẩn tắc mà Nhiếp Chấn Bang luôn luôn tuân theo. Cùng với việc chính mình giống như một con ruồi không đầu bay loạn cả lên, còn không bằng trực tiếp đi tìm người quen, có Tiền Tiến giới thiệu, đến lúc đó lại gọi được Lý Vân Phàm nữa, hành trình lên tỉnh lị lần này, Nhiếp Chấn Bang có tràn đầy tin tưởng.

Bên kia Lưu Côn có hơi sửng sốt, lập tức nói:

- Mê Tiền đúng lúc đang ở bên thành phố Ô bên kia. Để tôi bảo hắn gọi điện thoại cho anh vậy.

Xe của Nhiếp Chấn Bang mới vừa tiến vào nội thành của thành phố Ô, điện thoại của Tiền Tiến lại gọi tới một lần nữa. Vừa mới nhấc máy nghe, Tiền Tiến liền nói luôn trong điện thoại:

- Tam ca, tới rồi sao? Tiệc tối tôi đã chuẩn bị xong giúp anh, thuận tiện, tôi cũng giới thiệu thêm mấy người bạn cho anh làm quen một chút. Tam ca, anh đừng để ý, lần này làm việc, mấy tên tiểu tử này, thật đúng là không thể thiếu được.

Bối cảnh của Nhiếp Chấn Bang, Tiền Tiến rất rõ ràng. Tiền Tiến cũng là lo lắng Nhiếp Chấn Bang đã có ý tưởng, mà lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng là mỉm cười nói:

- Mê Tiền, cậu xem rồi sắp xếp xong luôn trước đi. Còn về thân phận của tôi, cậu liền cứ coi như biết mà giả bộ hồ đồ là được rồi, chỉ cần nói là một người bạn quen biết ở huyện Lê thôi.

Khách sạn Kim Sa của thành phố Ô, nơi này, coi như là một khách sạn mới được khai trương ở thành phố Ô này, và đây cũng là khách sạn cao cấp đầu tiên trong lịch sử thành phố Ô.

Hiện giờ, trong phòng khách riêng số 8 của khách sạn, mấy người thanh niên với vẻ mặt khó chịu nhìn Tiền Tiến, một trong số đó càng có chút khó chịu hơn nói:

- Tôi nói này, Mê Tiền, tên tiểu tử mi hôm nay đùa kiểu gì đây. Sớm như vậy đã gọi mấy anh cùng tới hết cả đây, cũng chỉ là vì một tên cán bộ cấp huyện khu. Đây không phải là bôi xấu người rồi sao?

Lời nói của người thanh niên này, khiến sắc mặt của Tiền Tiến có chút lúng túng. Người này, là công tử của phó chủ tịch thường vụ khu tự trị Tào Dương Minh, Tào Tráng Chí. Tuy rằng, đời này, Tào Dương Minh vĩnh viễn đều khó có khả năng được thăng nhiệm lên làm chủ tịch khu tự trị, bởi vì, dù sao có nguyên tắc của khu tự trị bày ra ở đó. Là người của tộc Xá, Tào Dương Minh một là tới Đảng ủy, hai là điều nhiệm tới tỉnh khác. Nhưng, ở bên khu tự trị Tây Bắc này, lại không thể nào đảm nhiệm được chức vị quan trọng nhất của bộ máy chính phủ. Tuy vậy, ở trong địa khu Tây Bắc này, Tào Dương Minh coi như là một cái danh.

Mặc dù, cha của Tiền Tiến rất rõ ràng thể hiện ra là muốn hướng tới vị trí của Tưởng Chấn Toàn, nhưng, dù sao còn chưa nắm được, Tào Tráng Chí thật đúng là còn không nể mặt Tiền Tiến chút nào cả.

Ngay lúc Tiền Tiến chuẩn bị phát hỏa thì, đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy mở ra từ bên ngoài, Nhiếp Chấn Bang đã đi vào bên trong, nở nụ cười nói:

- Mê Tiền, thật là ngại quá. Trên đường bị chậm lại một chút, để cho các vị chờ lâu, thật sự là ngại quá.

Giờ phút này, Tào Tráng Chí nguyên bản còn có lửa giận, nhưng lại do dự một chút, cuối cùng vẫn là nhịn xuống. Dù sao, ở trong hội con ông cháu cha cái vùng Tây Bắc này, Tiền Tiến coi như là một nhân vật có mặt mũi, và quan trọng hơn là, mặt mũi của Tiền Tiến ở thủ đô, cũng lớn hơn hết cái đám con ông cháu cha đang ngồi ở đây. Đó mới là điều mà những người này e dè.

Tiền Tiến lúc này cũng mỉm cười, lập tức đứng lên nói:

- Tam ca tới rồi. Để tôi giới thiệu với anh một chút. Vị này, Tào Tráng Chí, là công tử của Phó chủ tịch thường vụ khu tự trị Tào Dương Minh. Cậu chàng ngồi bên cạnh có vẻ nhã nhặn đeo kính này là La Hạo, công tử của Cục trưởng cục giao thông khu tự trị La Ích Dân. Còn vị này là Quách Sướng, công tử của Phó Giám đốc sở tài chính Quách Xuân Hải.

Sau khi giới thiệu xong những người này, Tiền Tiến có vẻ rất thận trọng cùng nghiêm túc nói tiếp:

- Mấy người anh em, chính thức giới thiệu một chút. Vị này, Nhiếp Chấn Bang, chủ tịch huyện Lê của thành phố Bá Châu, người anh em tôi quen biết được ở huyện Lê. Trong nhà đứng thứ ba, tôi liền gọi là Tam ca. Lần này, Tam ca của tôi tới tỉnh lị chính là đến để hóa duyên. Mấy người anh em đều là những người nói chuyện giữ lời, có thể giúp đỡ được thì cần phải giúp đỡ nhiều một chút đấy.

Lời nói của Tiền Tiến rất khéo léo. Vừa đem quan hệ của mình kéo đi ra, lại đồng thời không lộ ra quá nhiều tin tức về Nhiếp Chấn Bang. Cứ việc vài người đều đang suy đoán vì sao Tiền Tiến phải hạ mình để kết giao với một người cán bộ cấp huyện bình thường như Nhiếp Chấn Bang này, nhưng, đây dù sao cũng là chuyện của người khác, mấy người cũng không tiện hỏi nhiều, coi như là nể mặt của Tiền Tiến.

Đầu tiên, Quách Sướng liền đứng dậy, người cũng như tên, Quách Sướng ước chừng hai mươi mấy tuổi, nhưng thoạt nhìn cũng là có dáng dấp nho nhã, chủ động vươn tay nói:

- Chào Tam ca, Mê Tiền với tôi là anh em. Anh đã là Tam ca của Mê Tiền, vậy anh cũng là Tam ca của tôi rồi. Mời Tam ca ngồi, có chuyện gì, cứ việc nói với anh em ở đây một tiếng, chỉ cần có thể giúp được, mọi người tuyệt đối không chối từ.

Quách Sướng người này, nhưng thật ra là một kẻ biết cư xử. Cách nói năng cùng với khí chất của Nhiếp Chấn Bang, rõ ràng là không phải một cán bộ cấp huyện bình thường có thể có được. Nếu thật sự chỉ là một cán bộ cấp huyện bình thường, làm sao có thể ung dung như vậy, nhìn thấy những người giống như mình thế này, còn không treo một đôi mắt đầy trông mong chạy tới để nịnh bợ rồi. Muốn khiến cho cái tên mắt cao hơn trán giống như Tiền Tiến tên kia gọi một tiếng Tam ca, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng cười nói:

- Người anh em, khách sáo quá. Lần này tới đây, không thể ít phải phiền toái tới mấy người rồi. Tôi chính là tới đây để hóa duyên cho huyện Lê chúng tôi. Không có cách nào khác, địa phương nhỏ nhoi, nghèo quen rồi, không có gạo bỏ vào nồi nữa.

Nghe được mấy lời này của Nhiếp Chấn Bang, bên cạnh, Tào Tráng Chí cũng là hừ lạnh một cái, nói:

- Tôi nói là ai đâu chứ? Hóa ra là Chủ tịch Nhiếp đại danh đỉnh đỉnh. Không phải huyện Lê đang rất là nổi bật hay sao, là một huyện hình mẫu của khu tự trị Tây Bắc chúng ta sao? Như thế nào? Chủ tịch Nhiếp cũng phải chạy tới tỉnh để xin viện trợ à?

Danh tiếng của Nhiếp Chấn Bang, Tào Tráng Chí cũng đã nghe nói qua. Ông già nhà mình, có thái độ rất là khó chịu đối với Nhiếp Chấn Bang. Ở trong cái nhìn của Phó chủ tịch Tào thì, Nhiếp Chấn Bang chẳng qua cũng chỉ kẻ là dựa vào quan hệ mà thôi. Hơn nữa, trong vấn đề cải cách cùng với mở cửa, thái độ của Tào Dương Minh, luôn luôn đều là nghiêng về phía bảo thủ.

Cứ như vậy, thái độ của Tào Tráng Chí đối với Nhiếp Chấn Bang, dĩ nhiên là không phải tốt như vậy. Nghe thấy lời nói của Tào Tráng Chí, sắc mặt của Tiền Tiến cũng thay đổi, phắt một cái, Tiền Tiến liền đứng dậy. Ở ngay trước mặt chính mình, lại dám tổn hại Nhiếp Chấn Bang, đây rõ ràng là không cho mình mặt mũi mà. Không nói tới bối cảnh cùng thân phận của Nhiếp Chấn Bang đều bày ra đó. Mặc dù chỉ là người bình thường, Tiền Tiến cũng sẽ khó chịu, càng huống chi là Nhiếp Chấn Bang.

- Tào Tráng Chí, có ý tứ gì. Tam ca là người anh em mà tôi mời tới, nếu cậu có cái gì bất mãn, cứ việc nói với tôi đây này. Nói chuyện âm dương quái khí (quái gở, kỳ lạ) như vậy, tính là cái gì? Khinh thường tôi hay là như thế nào đây?

Tiền Tiến cũng không quản cái gì nữa rồi, quản Tào Tráng Chí hắn có bối cảnh gì chứ, so sánh với Nhiếp Chấn Bang, Tào Tráng Chí cái gì cũng không bằng, đâu nặng đâu nhẹ, Tiền Tiến vẫn còn phân biệt được đi ra. Nếu thật sự là khiến cho mặt mũi Nhiếp Chấn Bang quét rác hết, vậy chính mình cũng không ngóc đều lên được nữa rồi.

Nghe lời nói của Tiền Tiến, sắc mặt của Tào Tráng Chí lập tức liền trầm xuống, ngay sau đó gã liền đứng lên nói:

- Tiền Tiến, đủ gan a. Nói như vậy, lão tử cũng không muốn ngồi nữa làm gì. Tôi ngược lại là muốn thử xem, Tiền Tiến cậu có thể cầm tôi thế nào được.

Nói xong, Tào Tráng Chí cười lạnh một tiếng, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:

- Chủ tịch Nhiếp, anh giỏi lắm, coi như là tôi đã nhớ kỹ anh rồi. Đến tỉnh để xin tài trợ phải không. Tôi đúng thật là muốn nhìn xem, Nhiếp Chấn Bang anh rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh có thể cầm tài trợ từ tỉnh mà đi. Hôm nay, tôi đặt lời lại chỗ này. Nếu như anh có thể cầm một phân tiền kinh phí từ tỉnh lị rời đi được, vậy coi như là Tào Tráng Chí tôi không có bản lĩnh gì rồi. Chúng ta cùng cưỡi lừa xem kịch đi, chờ thử coi.

Mà giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng nổi giận thật sự. Nhìn Tào Tráng Chí, Nhiếp Chấn Bang cũng cười lạnh nói:

- Tào Tráng Chí đúng không? Tôi đây nhưng thật ra lại thấy kỳ quái, cậu không phải là cán bộ của Đảng, cũng không phải là Bí thư Đảng ủy khu tự trị. Cậu coi như là thứ gì chứ. Tôi có thể xin được tiền hay không, đó là chuyện của tôi. Cậu cũng có thể đi thử một chút, tôi cũng không tin là Tây Bắc này cũng là thiên hạ mà nhà cậu tạo nên hay không?



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch