Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 169: Bí Thư Tưởng Gọi Đến Gặp

Chương 169: Bí Thư Tưởng Gọi Đến Gặp



La Hạo vào lúc này đúng là cảm thấy rất hối hận. Nhìn bộ dạng cảm thán hiện giờ của bố mình, La Hạo ngẫm nghĩ một hồi, quyết định vẫn là nên nói rõ ràng ra hơn một chút, như vậy thì biết đâu, bố mình có lẽ còn có thể nghĩ ra được cách xử lý gì để bù lại. Dù sao thì vào lúc này, La Hạo cũng đã nhận ra được năng lực của Nhiếp Chấn Bang. Đồng thời, hắn cũng bắt đầu oán hận Tiền Tiến. Nếu tên kia lộ hé ra một chút về bối cảnh của Nhiếp Chấn Bang thì còn đến nỗi phải kiêng ndè Tào Trạng Chí và Tào Dương Minh nữa hay sao?

Nhìn La Ích Dân, hắn lập tức liền nói:

- Bố, có một việc, con thấy vẫn là nên nói với bố. Hai hôm trước con đi ăn một bữa cơm với Tiền Tiến và Nhiếp Chấn Bang. Nhiếp Chấn Bang cũng đã nói với con việc cần vốn đầu tư. Lúc đầu con cũng đã chuẩn bị nói với bố rồi. Nhưng sau đó con nghe Quách Sướng nói Tào Dương Minh đã qua chào hỏi trước nên con không nói lại với bố nữa.

La Ích Dân ngạc nhiên quay ra nói:

- Hạo Hạo, con hồ đồ quá, Tiền Tiến là loại người gì, con cảm thấy cậu ta có thể gọi bừa một người cán bộ cấp Cục trưởng của một huyện bình thường là Tam ca sao? Việc này con có nói ra sớm, dù là đắc tội với Tào Dương Minh, thì cũng có sao chứ? Tào Dương Minh mặc dù là phó chủ tịch thường vụ nhưng muốn làm gì bố thì cũng phải tìm ra cớ đã.

Nói tới đây, La Ích Dân cũng chỉ có thể xua tay nói:

- Thôi việc đã thế này rồi, nói thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì, từ sau làm việc phải suy nghĩ trước cho cẩn thận. Quan hệ với Tiền Tiến và Nhiếp Chấn Bang, con chậm rãi đi kéo lại là được rồi, trong thời gian này con đừng nóng vội. Lúc này mà chạy tới, đúng vào thời điểm mẫn cảm, hơn nữa, còn khiến cho người ta có cảm giác quá trọng lợi ích.

Vì đứa con trai của mình, La Ích Dân cũng xem như đã đích thân chỉ dạy rất mẫu mực bằng cả lời nói và việc làm rồi.

Trong một ngày, mười mấy bộ ủy trung ương đều đồng thời rót một khoản tiền về huyện Lê. Tình huống bất thường này ngay lập tức đã lan truyền trong khu tự trị Tây bắc.

Lý Dật Phong lúc này cũng đang ngây ngẩn cả người. Không ngờ rằng, Tào Dương Minh lại đối đầu với Nhiếp Chấn Bang rồi,hơn nữa, còn ép Nhiếp Chấn Bang phải đi vòng theo lối từ phía các bộ, ủy ban trung ương, xem ra cái ân oán này là kết chắc rồi. Ngay vào lúc Lý Dật Phong buồn bực thì đúng lúc này, Tưởng Chấn Toàn cũng đang bấm số điện thoại văn phòng của Tào Dương Minh. Chuyện của các bộ, ủy trung ương, Tưởng Chấn Toàn vừa nhận được tin lập tức gọi điện thoại đến thủ đô. Với vị trí là một ủy viên dự khuyết trung ương, Tưởng Chấn Toàn trong trung ương cũng được coi như là người có mặt mũi cũng như có mạng lưới quan hệ khá nhiều.

Mấy cái chuyện này cũng không phải bí mật gì, điều tra qua là sẽ rõ ngay thôi.

Nhưng, tin tức mà những người ở bộ, ủy ban trung ương mà ông ta quen đó báo lại, khiến Tưởng Chấn Toàn nổi cáu. Không thể ngờ Nhiếp Chấn Bang đã chạy đến tận quận để xin vốn đầu tư lại để cho Tào Dương Minh chặn lại. Lần này Nhiếp Chấn Bang trực tiếp tìm đến bộ, ủy ban của trung ương xin tiền đầu tư, hơn nữa, không những lấy được tiền mà còn để bộ và ủy ban phải ghi chú rõ ràng, đây là khoản tiền chuyên dụng dành cho huyện Lê. Sau đó, các bộ và ủy ban đều sẽ thẩm tra, đối chiếu. Một đòn này ra, cho dù là khu tự trị hay dưới Bá Châu đều không dám dùng đến số tiền kinh phí này.

Tào Dương Minh làm như vậy, vô hình chung khiến Tưởng Chấn Toàn có chút bị động. Tưởng Chấn Toàn ngay lập tức cầm lấy điện thoại bấm số gọi, điện thoại thông Tưởng Chấn Toàn cũng bắt đầu nói:

- Đồng Chí Dương Minh vẫn còn bận à, giờ đồng chí có rảnh không? Nếu đồng chí có thời gian, đến phòng làm việc của tôi một chuyến đi, tôi có chút việc muốn cùng đồng chí bàn bạc.

Tào Dương Minh lúc này, trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu. Tào Dương Minh vốn nhìn Nhiếp Chấn Bang đã không thuận mắt. Ngay từ lần đầu Nhiếp Chấn Bang bước vào tầm mắt của lãnh đạo khu, từ sau cái chuyện khởi công của công ty Mẫn Nông nào đó lần trước, Tào Dương Minh đã cảm thấy con người này chỉ là dựa vào một chút khôn vặt để khoe khoang mà thôi. Đó cũng chính là căn nguyên tại sao lần này Tào Dương Minh lại làm khó Nhiếp Chấn Bang.

Từ tòa nhà văn phòng chính phủ của khu tự trị đến tòa nhà văn phòng đảng ủy khu tự trị chỉ cách nhau chưa đến năm mươi mét, Tưởng Dương Minh đã rất nhanh có mặt trong phòng làm việc của Tưởng Chấn Toàn.

Tưởng Chấn Toàn tỏ ra rất nhiệt tình tự mình đứng dậy đón Tào Dương Minh vào phòng làm việc, ra hiệu cho Tào Dương Minh ngồi vào ghế sofa. Tưởng Chấn Toàn tự mình đến rót nước và cười nói:

- Lão Tào, khách quý ít đến đây. Cậu dùng trà hay nước lọc. Tôi nhớ rằng cậu luôn có thói quen uống nước lọc.

Nét mặt Tào Dương Minh lúc này cũng hiện lên chút đắc ý. Một cái sở thích nho nhỏ của chính mình, nhưng đường đường là một bí thư đảng ủy khu vực, nhân vật số một của khu tự trị lại còn có thể nhớ được rõ ràng như vậy. Đây cũng là cách gián tiếp chứng minh địa vị của mình. Còn về vấn đề tiền bạc đang gây xôn xao các bộ, ủy ban trung ương hôm nay đó, Tào Dương Minh cũng không để ý đến là bao. Theo cái nhìn của Tào Dương Mình thì, bản thân ông ta làm việc quang minh, chính đại, không hổ thẹn gì cả, căn bản cũng không sợ hãi thế nào vì việc này.

Tưởng Chấn Toàn lúc này cũng bắt đầu trầm tư. Tào Dương Minh này, cố chấp thì có chút cố chấp thật, hiện giờ xem ra cũng là thuộc loại người ngoan cố không chịu thay đổi, một khi nhận định sự việc gì đều rất khó thay đổi. Nhưng Tào Dương Minh vẫn còn một cái tính nữa, đó là bao che khuyết điểm. Nếu không vậy, thằng bé Tào Tráng Chí ở Tây Bắc cũng không thể ngông cuồng như vậy. Rốt cuộc cũng đều là Ủy viên thường vụ của khu tự trị, đôi khi nói chuyện cũng cần đến một chút kỹ xảo. Sau khi mang ly nước lọc đến cho Tào Dương Minh, Tưởng Chấn Toàn cũng ngồi xuống nói:

- Đồng chí Dương Minh à, hôm nay tôi nhận được không ít cuộc điện thoại từ lãnh đạo các bộ, ủy ban trung ương tới đấy. Tôi cảm thấy áp lực khá lớn. Giờ quốc gia đề xướng mở rộng phát triển và cải cách kinh tế, tôi thấy, tư tưởng cũ của cậu cũng đến lúc phải thay đổi một chút rồi.

Nghe những lời Tưởng Chấn Toàn nói, Tào Dương Minh cũng ngây ngẩn cả người. Ý tứ của cái câu này, Tào Dương Minh cũng hiểu, đơn giản cũng chính là nói chuyện cho Nhiếp Chấn Bang mà thôi, điều này càng làm cho Tào Dương Minh buồn bực. Chẳng lẽ Nhiếp Chấn Bang này thực sự là có bối cảnh thâm hậu đến vậy sao? Nhưng lúc này, việc cũng đã làm rồi, chẳng lẽ phải buộc mình, đường đường một Phó chủ tịch thường vụ bỏ qua thể diện để đi xin lỗi một người ít tuổi hơn sao, điều đó là không có khả năng. Tào Dương Minh ngay lập tức cũng cố ngạnh cổ nói:

- Bí thư Tưởng, tôi hiểu ý của anh. Nhưng tôi nghĩ, tôi không có gì sai. Cả khu đều thiếu tiền, không thể việc gì tốt cũng giành hết cho huyện Lê được. Nhiếp Chấn Bang có bản lĩnh, có bạn bè giúp rót tiền từ bộ và ủy ban trung ương về, đó là việc của cậu ta. Còn lấy ở chỗ tôi, tôi không có, giờ tôi cũng còn thiếu tiền để không đây.

Nhìn bóng Tào Dương Minh xa dần, Tưởng Chấn Toàn cũng cười khổ, lời mình nói coi như vô ích rồi. Nhưng bối cảnh thật sự của Nhiếp Chấn Bang cũng không thể nói rõ được. Đó là điều Tưởng Chấn Toàn thấy bất đắc dĩ. Nếu Nhiếp lão đều đã lựa chọn khiêm tốn, vậy thì nếu như chính mình vạch trần bối cảnh của Nhiếp Chấn Bang thì tự mình sẽ phải gánh vách trách nhiệm lớn. Mặc dù Nhiếp lão đã rút lui, nhưng Tưởng Chấn Toàn hiểu được rằng, muốn đối phó với chính mình thì vẫn hết sức thoải mái.

Còn về phần Tào Dương Minh, Tưởng Chấn Toàn cũng không cần quan tâm nhiều đến thế. Những gì có thể nói, Tưởng Chấn Toàn đều đã nói, còn Tào Dương Minh thì chờ xem số mệnh của ông ta rồi.

Tưởng Chấn Toàn lập tức lại một lần nữa cầm điện thoại và gọi cho bí thư thành ủy thành phố Ô, Tiền Ngọc Phong, nói:

- Bí thư Ngọc Phong, cậu còn bận không? Tôi là Tưởng Chấn Toàn.

Tiền Ngọc Phong cũng bắt đầu cảm thấy khó hiểu, không ngờ là điện thoại của Tưởng Chấn Toàn, không lẽ ở trên khu tự trị đã xảy ra chuyện gì lớn rồi sao? Tiền Ngọc Phong cũng không dám thất lễ nói:

- Xin chào bí thư Tưởng, Anh có chỉ thị gì sao?

Tưởng Chấn Toàn cười nói:

- Bí thư Ngọc Phong, cậu cẩn thận quá. Chỉ thị thì không dám bàn tới, ngược lại tôi còn muốn thông qua cậu, tìm hiểu về một người. Đồng chí Nhiếp Chấn Bang ở huyện Lê và con cậu hình như quan hệ khá tốt. Cậu có thể truyền đạt hộ tôi một chút là, giờ tôi đang ở trong văn phòng, bảo đồng chí Nhiếp Chấn Bang qua chỗ tôi một chút.

Tưởng Chấn Toàn cũng đoán chắc rồi, với tình huống hiện tại, khi mà ông không có số điện thoại và không biết hành tung của Nhiếp Chấn Bang, tìm Tiền Ngọc Phong là lựa chọn tốt nhất.

Sau cuộc điện thoại của Tưởng Chấn Toàn, không đến nửa giờ đồng hồ, Nhiếp Chấn Bang đã tới tòa nhà trụ sở làm việc của Đảng ủy khu tự trị.

Nhiếp Chấn Bang có chút bất ngờ, không thể ngờ đến chỉ một cái chuyện này đã đánh động đến cả Tưởng Chấn Toàn. Nhiếp Chấn Bang vốn chỉ định đánh lại một vố để tranh một hơi mà thôi. Tào Tráng Chí mi không phải đã nói ta sẽ không kiếm ra được đồng nào sao? Vậy ta sẽ cho mi thấy ta rốt cuộc đã làm thế nào để có thể có được kinh phí. Nhưng, không ngờ được rằng việc này khiến cả Tưởng Chấn Toàn cũng phải đích thân gọi mình tới gặp mặt.

Đứng trước cửa phòng làm việc của Tưởng Chấn Toàn, Nhiếp Chấn Bang hít một hơi sâu, rồi lập tức gõ cửa. Kiểu gõ cửa một dài hai ngắn này được xem như cách gõ cửa hợp lễ nhất.

Cửa phòng bị mở ra, thư ký của Tưởng Chấn Toàn nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang liền mỉm cười, đây là lần thứ hai gặp mặt. Thư ký Đường có thể nói là có ấn tượng sâu sắc với Nhiếp Chấn Bang. Dù sao, Nhiếp Chấn Bang chỉ là một cán bộ cấp huyện trẻ tuổi, hai lần được bí thư tỉnh ủy gọi lên gặp mặt, đó là một việc đáng ngạc nhiên rồi. Thư ký Đường đón Nhiếp Chấn Bang vào phòng và nói:

- Chấn Bang đến rồi à, nhanh vào đi. Bí thư Tưởng đang chờ cậu ở trong đó.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng cười và móc một bao Gấu mèo đặc cung ra, tiện tay nhét vào túi áo của thư ký Đường, cười nói:

- Cảm ơn trưởng phòng Đường, vậy tôi đi vào trước.

Bước vào văn phòng của Tưởng Chấn Toàn, giờ phút này thì Tưởng Chấn Toàn đang ngồi trước bàn làm việc, vùi đầu vào đống tài liệu trên bàn, tựa hồ như không hề biết Nhiếp Chấn Bang tới.

Tưởng Chấn Toàn lúc này có bộ dạng như vậy cũng là cố ý bày ra cả. Nhiếp Chấn Bang cậu đã được ném vào bên Tây Bắc này, Nhiếp lão lại còn cố ý lựa chọn phương thức khiêm tốn, không phô trương, bây giờ cậu lại gây ra chuyện lớn như vậy, đây chẳng phải là không coi lãnh đạo khu tự trị ra gì sao? Bỏ mặc Nhiếp Chấn Bang sang một bên một hồi như vậy, Tưởng Chấn Toàn cũng cũng là có ý tứ cảnh cáo. Dù sao, Nhiếp Chấn Bang chẳng qua cũng chỉ là cán bộ cấp huyện, lại không coi lãnh đạo tỉnh bộ ra sao cả, thế không phải là tạo phản hay sao?

Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu được ít nhiều ý của Tưởng Chấn Toàn, chỉ riêng mỗi việc phải đứng chờ mà thôi, Nhiếp Chấn Bang căn bản không có bất kỳ vấn đề gì. Năm đó khi còn là lính, đứng mấy giờ đồng hồ cũng là chuyện bình thường, huống chi bây giờ Tưởng Chấn Toàn căn bản không thể để mình đứng lâu đên thế. Đứng thẳng thân mình, không có chút cảm xúc bất mãn nào cả.

Đứng chừng nửa giờ đồng hồ, Tưởng Chấn Toàn cũng âm thầm tán thưởng, Nhiếp Chấn Bang không hổ là con cháu của một gia tộc lớn, cái sự kiềm chế cùng với khí độ này, cũng không phải người bình thường có thể so với được. Ngay lập tức, Tưởng Chấn Toàn liền bỏ lại công việc đang làm trên tay xuống và cười nói:

- Đồng chí Chấn Bang, chúng ta lại gặp mặt rồi. Lần này, tiểu Nhiếp cậu đúng là đã gây ra chuyện lớn rồi đấy.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch