Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 235: Phía sau lưng có cao nhân

Chương 235: Phía sau lưng có cao nhân



Đầu dây bên kia, người đàn ông sau khi cẩn thận nghe Chu Thần đem đầu đuôi câu chuyện nói xong, bên đó trầm mặc một lúc, người đàn ông nhẹ giọng nói:

- Tiểu Thần à, không phải anh nói cậu gì. Nhưng nếu cậu chỉ có cái bản lĩnh này thôi, vậy cậu cứ yên tâm làm công tác khoa giáo văn hóa y tế của mình đi. Nhiếp Chấn Bang không phải là người cậu có thể gây chuyện đâu đấy.

Những lời này khiến Chu Thần cũng có chút xấu hổ, nhưng thân phận của đối phương cũng khiến Chu Thần không dám phản bác, lập tức gượng cười nói:

- Anh Hoa, anh cũng biết đó. Em và thằng nhãi Nhiếp Chấn Bang này trời sinh đã không hợp phách rồi. Lần này đến Bá Châu, nếu như em cứ cúi đầu xuống, vậy thì thể diện cũng không còn. Thế nên em mới nghĩ tìm cho chút chuyện cho nó, thêm chút ngột ngạt.

Trước mặt người này, thái độ Chu Thần rất khác biệt, vô cùng khiêm tốn. Loại thái độ này giống như là đối mặt với chủ nhân vậy, đủ để thấy được bối cảnh và năng lực của người này không phải là bình thường.

Bên kia, âm thanh cũng dần dần nghiêm nghị lại:

- Tiểu Thần, tôi cũng không nói nhiều lời nữa. Cậu tự đi cân thử xem mình nặng được bao nhiêu, thủ đoạn và năng lực của Nhiếp Chấn Bang cho dù là tôi cũng phải sợ hãi ba phần. Chu Thần cậu chỉ là một món ăn trên bàn của người ta, người ta muốn ăn thế nào thì ăn thế đấy. Cậu nếu thật thà thì Nhiếp Chấn Bang sẽ không làm gì cậu. Nhưng nếu cậu vẫn cứ theo mấy cái chiêu số này thì thằng nhóc cậu cứ đợi chết luôn đi. Thật sự không biết cậu ra chủ ý thế nào, ngột ngạt, là ngột ngạt thế này sao? Cái gọi là quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Đó có nghĩa là tìm được lỗ hổng, cậu phải có lý, lúc đó mới có thể đánh người ta một đòn chí mạng. Làm thế này, cậu là muốn chết rồi.

Ngừng một chút, người đàn ông ở đầu dây bên kia lại nói tiếp:

- Chủ ý chó má gì chứ. Xây nhà vệ sinh xa hoa như vậy. Nếu cậu đang ở chỗ tôi thì tôi cũng muốn quất cậu. Được rồi, chính cậu tự giải quyết cho tốt, đừng động một chút là nghĩ báo thù, đời này cậu đừng có nằm mơ.

Sau khi cúp điện thoại, Chu Thần cũng trầm tư. Lời của người đàn ông khiến Chu Thần rất kích động. Hơn nữa, Chu Thần cũng thừa nhận mình thực sự không bằng Nhiếp Chấn Bang. Theo Chu Thần thì Nhiếp Chấn Bang quả thực không phải là người mà là thánh nhân.

Lập tức, Chu Thần cũng đứng lên, đi ra khỏi phòng làm việc, nói với thư ký:

- Tiểu Chu, tôi ra ngoài một lát, có người đến thì cậu giúp tôi đẩy đi.

Ủy ban nhân dân thành phố Bá Châu, trong phòng làm việc của Phó Chủ tịch thường trực Ngải Lực. Phó Chủ tịch Ngải Lực là người dân tộc Duy Ngô Nhĩ, tên đầy đủ là Ngải Lực Ngải Mãi Đề. Trong tình huống bình thường, ở trường hợp không chính thức, đều gọi tắt là Phó Chủ tịch Ngải Lực, hoặc là dùng tên tiếng Hán của Phó Chủ tịch Ngải Lực.

- Chủ tịch Ngải, hiện nay công tác giáo dục của toàn thành phố đang trong quá trình kiến thiết rất hừng hực khí thế. Năm nay, Ủy ban giáo dục thành phố đưa ra mục tiêu công tác xóa nạn mù chữ toàn thành phố, ước tính thời điểm này sang năm, tỉ lệ mù chữ toàn thành phố sẽ giảm xuống được mười phần trăm. Đến năm sau nữa, bước đầu dự tính tỉ lệ xóa nạn mù chữ sẽ đạt tám mươi bảy phần trăm, tỉ lệ thoát nạn mù chữ của thanh thiếu niên toàn thành phố sẽ đạt chín mươi bảy phẩy sáu phần trăm.

Chu Thần lúc này đem tư thái của mình đặt rất thấp.

Ngừng một chút, Chu Thần tiếp tục nói:

- Chủ tịch, ý của tôi là muốn để Phó Chủ tịch huyện Lê đương nhiệm, đồng chí Ba Nhã Nhĩ điều đến Ủy ban giáo dục đảm nhiệm Phó Chủ nhiệm, làm phong phú công tác của Ủy ban giáo dục hơn một chút. Ngoài ra, tôi cảm thấy Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành khố Khố, đồng chí Lư Hải Ba cũng khá được, có thể đảm nhiệm chức vụ Phó Chủ tịch huyện Lê.

Nghe lời nói của Chu Thần, Ngải Lực cũng trở nên trầm tư. Tin tức trong thành phố truyền đi rất nhanh. Chuyện thứ nhất là việc Nhiếp Chấn Bang đột nhiên trở về, vừa đến liền nổi trận lôi đình, ngay tại chỗ liền mắng Ba Nhã Nhĩ và Chủ nhiệm Ủy ban giáo dục. Chuyện lão Chủ tịch xã Mã còn động gậy cũng sớm đã truyền đến thành phố rồi.

Hiện giờ, Chu Thần ắt phải bảo vệ Ba Nhã Nhĩ, điều đến làm Phó Chủ nhiệm Ủy ban giáo dục, coi như là tốt nhất rồi. Chu Thần ở Bá Châu không có căn cơ gì. Bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố cũng không để ý gì đến Chu Thần. Hiện giờ, Chu Thần và Triệu Vệ Hồng đi lại với nhau khá gần. Trong tình hình này, với tiếng nói của Triệu Vệ Hồng trong hội nghị Ủy viên thường vụ, có thể điều sang ngang cũng coi như là rất tốt rồi. Còn về Chủ nhiệm Ủy ban giáo dục gì đó, sợ là phải từ bỏ. Dù sao Nhiếp Chấn Bang tức giận, chung quy cũng phải bỏ ra một vài người chịu.

Lúc này, Chu Thần nói chuyện này với mình, xem ra cũng là có chuẩn bị rồi mới đến. Lư Hải Ba là cháu vợ mình, trong thành phố Bá Châu, người biết chuyện này không nhiều, Chu Thần có thể biết được rất hiển nhiên là đã làm công tác rồi.

Điều chuyển sang ngang, cho Nhiếp Chấn Bang một chỗ để xả giận, đồng thời giúp mình có được lợi ích, ba bước cờ này đi rất hay, cân bằng các mặt, lại bảo toàn mặt mũi của mình. Còn mình bên này cũng được chỗ lợi thực chất. Phó Chủ tịch huyện Lê ở hiện tại là một vị trí còn khó có được hơn so với một cấp Cục trưởng. Ngải Lực lúc này cũng không có khả năng từ chối được.

Trầm ngâm một lúc, Ngải Lực cũng gật đầu nói:

- Ừm, đồng chí Ba Nhã Nhĩ đảm nhiệm Phó Chủ nhiệm Ủy ban giáo dục thành phố là thích hợp. Đồng chí này công tác lâu dài ở chiến tuyến khoa học giáo dục văn hóa y tế, lần này có thể đến Ủy ban giáo dục công tác cũng là chuyện đương nhiên. Có thể làm phong phú năng lực làm việc của Ủy ban giáo dục, tôi thấy rất tốt.

Nói như vậy, Chu Thần cũng yên tâm. Lời của Ngải Lực đã rất rõ ràng rồi, đây là nhận lời đề nghị của mình. Trên quan trường, thông thường, chút danh dự này mọi người đều phải có. Chuyện gì cũng sẽ không nói ra rõ ràng, nhưng bình thường đều sẽ theo sự ước định ngầm này đi làm. Nếu như có ai đổi ý, người đó sau này muốn hợp tác với người khác thì sẽ khó khăn rồi.

Bên này, Nhiếp Chấn Bang cũng nhanh chóng hành động. Dưới sự đề nghị của Trương Sở Bân, hội nghị xử lý thường vụ huyện ủy được triệu họp khẩn cấp.

Tại hội nghị, vẻ mặt Nhiếp Chấn Bang rất nghiêm túc. Sau khi trình bày xong toàn bộ sự việc với giọng điệu nghiêm túc, Nhiếp Chấn Bang cuối cùng tổng kết, nói:

- Các vị lãnh đạo, các đồng chí, hành vi này của Ba Nhã Nhĩ và Hoàng Bình An, tôi cho rằng là thuộc vào loại hành vi vi phạm kỷ luật nghiêm trọng. Đồng chí Hoàng Bình An là Chủ nhiệm Ủy ban giáo dục huyện Lê, là người chịu trách nhiệm đứng đầu. Tôi kiến nghị Huyện ủy đưa ra công văn chính thức, tạm thời đình chỉ tất cả chức vụ của đồng chí Hoàng Bình An, đề nghị Ủy ban kỷ luật huyện phái tổ điều tra, sẽ cùng với các bên Tài chính, Kiểm toán, tiến hành điều tra lại số tiền dự án đặc biệt của Ủy ban giáo dục. Cho nhân viên chuyên nghiệp đi điều tra đối với các đơn vị như nhà thầu xây dựng, đơn vị xây dựng cho khoản tiền chuyên dụng giáo dục đó. Căn cứ theo kết quả rồi quyết định xử phạt đối với việc lạm dụng chức quyền của đồng chí Hoàng Bình An.

Ngừng một chút, Nhiếp Chấn Bang tiếp tục nói:

- Ngoài ra, đồng chí Ba Nhã Nhĩ, Phó Chủ tịch huyện quản lý mặt khoa học giáo dục văn hóa y tế, đối với những lỗ hổng lớn như vậy của các trường học huyện Lê, cũng nên chịu trách nhiệm.

- Thân là Chủ tịch huyện được phân công quản lý, đồng chí Ba Nhã Nhĩ cũng tồn tại vấn đề giám sát không tận lực, làm việc qua loa. Tại đây, tôi cũng kiến nghị Huyện ủy tiến hành điều tra đối với đồng chí Ba Nhã Nhĩ.

Lời nói của Nhiếp Chấn Bang vừa dứt, những người khác hầu hết đều ngây người. Triệu Côn Luân thì vẻ mặt hoảng sợ, nhìn Nhiếp Chấn Bang. Quả nhiên Nhiếp Chấn Bang không ra tay thì thôi, đã ra tay là không tầm thường được. Một tháng này đều không xuất hiện một lần, vừa xuất hiện thì là đâm ngay đòn sát thủ.

Nếu Triệu Côn Luân không phải là biết Nhiếp Chấn Bang đã bắt đầu học tập tại trường Đảng, Triệu Côn Luân còn cho rằng Nhiếp Chấn Bang là cố ý rời đi một khoảng thời gian, để cho những người không cam lòng nhảy ra đụng lên họng súng rồi.

Quan sát mọi người đang ngồi, Trương Sở Bân, Tạ Dật, hai người này đều là cùng phe Nhiếp Chấn Bang, dùng cụm từ có cùng ý đồ đen tối để hình dung cũng không có chút nào quá đáng. Mà Tôn Khắc Văn đó cũng không phải là thứ tốt đẹp gì. Trong cục diện này, Triệu Côn Luân biết lời nói của mình không có trọng lượng gì, nhưng giữa nói và không nói, đây là vấn đề thái độ, kết quả thế nào Triệu Côn Luân trước tiên không nói, ít nhất cũng phải bày tỏ rõ thái độ của mình ra.

Lập tức, Triệu Côn Luân trầm giọng nói:

- Đề nghị của Chủ tịch Nhiếp tôi lại có chút suy nghĩ khác. Về vấn đề của đồng chí Hoàng Bình An, tôi không tiện đánh giá, nhưng đối với vấn đề của Chủ tịch Ba Nhã Nhĩ, có phải là quá nghiêm khắc rồi không. Đây cũng không phải là cổ đại, làm sao lại còn có cái tội liên đới, chịu trách nhiệm cùng như vậy. Nếu nói như vậy thì Chủ tịch Nhiếp cậu, thân là Chủ tịch huyện, là người đứng đầu Ủy ban nhân dân huyện, có phải là cũng nên chịu trách nhiệm không?

Triệu Côn Luân đây là biện pháp chuyển đổi cách nhìn và khái niệm thường dùng. Đây vẫn là Triệu Côn Luân đang băn khoăn cảm nhận của người khác. Nếu không, từ đó suy luận, Triệu Côn Luận có thể đẩy đến Trương Sở Bân, đẩy đến Đinh Ái Quốc và Lưu Văn Thanh. Mục đích cũng rất rõ ràng, chính là bỏ xe bảo tướng.

Lời nói vừa dứt, Nhiếp Chấn Bang cũng nhíu mày một cái, trầm giọng nói:

- Lời của Bí thư Triệu rất có đạo lý. Thân là Chủ tịch huyện tôi thực sự cũng phải chịu trách nhiệm, điểm này xin Bí thư Triệu yên tâm. Tôi sẽ đích thân làm kiểm điểm với tổ chức, với lãnh đạo chính quyền Thành ủy thành phố.

Lời nói của Nhiếp Chấn Bang khiến Trương Sở Bân cũng ngạc nhiên. Nhìn tư thế này của Nhiếp Chấn Bang, đây là quyết tâm muốn cách chức cả Ba Nhã Nhĩ và Hoàng Bình An rồi. Thậm chí đến ngay cả việc tự xin chịu phạt cũng nói ra, sự việc đến bước này đã không còn đường nào quay lại nữa.

Lập tức, Trương Sở Bân cũng chậm rãi nói:

- Bí thư Triệu, lời không thể nói như vậy, Chủ tịch Nhiếp tham gia bồi dưỡng ở trường Đảng khu tự trị, căn bản không ở huyện Lê, đây là chuyện có nguồn gốc của nó. Còn về vấn đề của Ba Nhã Nhĩ và Hoàng Bình An, tôi thấy có thể điều tra xem. Cái loại nhà vệ sinh xa hoa như vậy, tôi cũng đã đi xem một chút, đúng là nhìn thấy mà kinh người. Bây giờ những nhà vệ sinh như vậy sợ là đã thành biển hiệu của huyện Lê rồi. Tôi đồng ý với ý kiến của Chủ tịch Nhiếp, chuyện này nhất định phải xử lý nghiêm túc.

Tạ Dật lúc này cũng mở miệng nói:

- Tôi đồng ý với ý kiến của Bí thư Trương. Công cuộc phát triển của huyện Lê hiện nay vừa mới khởi đầu, kinh tế có chút khởi sắc liền xuất hiện cái kiểu tác phong xa hoa dâm dật này, loại hiện tượng này nhất định phải nghiêm túc ngăn chặn.

Giơ tay biểu quyết tiếp theo, đương nhiên là không có bất kỳ trì hoãn nào, năm người thì bốn người tán thành, một người phản đối, hội nghị Ban bí thư huyện Lê thông qua ý kiến xử lý Ba Nhã Nhĩ và Hoàng Bình An.

Nhưng ngày hôm sau, huyện Lê bên này, Bí thư Ủy ban kỷ luật huyện Tôn Khắc Văn khi tổ chức thành viên tổ điều tra thì trong thành phố, một công văn của Phòng tổ chức Thành ủy trực tiếp xuống đến huyện Lê.

Phó Chủ tịch đương nhiệm huyện Lê Ba Nhã Nhĩ điều nhiệm đến Ủy ban giáo dục thành phố Bá Châu đảm nhiệm Phó Chủ nhiệm ủy ban giáo dục. Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Khố, Lư Hải Ba điều đến huyện Lê đảm nhiệm Ủy viên Huyện ủy, thành viên tổ Đảng Ủy ban nhân dân huyện Lê, Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân huyện, phân công quản lý chính là phần công tác của Ba Nhã Nhĩ.

Chiêu này khiến Nhiếp Chấn Bang có cảm giác trở tay không kịp. Giao tranh trong thành phố rốt cuộc tiến hành thế nào vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng không rõ ràng lắm. Nhưng có điều, lệnh bổ nhiệm đã từ Phòng tổ chức Thành ủy đưa ra, kết quả cũng rất rõ ràng, đây nhất định là được sự đồng ý của đám người Lưu Văn Thanh.

Như vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng lâm vào suy nghĩ. Lần này phản ứng của Chu Thần cũng khá được đấy. Vốn dĩ Nhiếp Chấn Bang muốn thông qua chèn ép Ba Nhã Nhĩ, cách chức Hoàng Bình An, trực tiếp khiến Chu Thần ở Bá Châu bị mất mặt. Cứ như vậy, cán bộ của thành phố Bá Châu đều nhìn ra, một Phó Chủ tịch thành phố, xảy ra chuyện đến cán bộ dưới tay của mình cũng không bảo vệ được, sau này còn có người dám đi dựa dẫm sao? Đây rất rõ ràng là chuyện không cần suy nghĩ. Như vậy thì Chu Thần ở Bá Châu trở thành một tư lệnh tay không, cũng không náo loạn ra sóng gió gì được nữa.

Nhưng thủ đoạn lúc này của Chu Thần lại khiến Nhiếp Chấn Bang có chút ngạc nhiên. Với vị trí của Phó Chủ tịch huyện, đổi lấy được sự ủng hộ của lãnh đạo chủ chốt trong Thành ủy, cuối cùng lại khiến Bí thư Thành ủy Lưu Văn Thanh và Chủ tịch thành phố Đinh Ái Quốc thỏa hiệp. Tiếp đó, dùng ngay phương pháp thuyên chuyển ngang để điều Ba Nhã Nhĩ đi. Mặc dù không phải là thăng chức, nhưng cũng cho người khác cảm giác, đi theo Phó Chủ tịch Chu cũng được đấy, gây chuyện rồi nhưng Phó Chủ tịch Chu vẫn chấp nhận bảo vệ. Cuối cùng, để lại một Chủ nhiệm Ủy ban giáo dục Hoàng Bình An cho mình, xả giận không đến nơi đến chốn được. Chiêu này Nhiếp Chấn Bang thậm chí có thể khẳng định, đây tuyệt đối không phải là cái đầu Chu Thần có thể nghĩ ra được. Xem ra, sau lưng Chu Thần còn có cao nhân chỉ điểm rồi!



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch