Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 254: Kiên quyết điều tra rõ

Chương 254: Kiên quyết điều tra rõ



- Đoàn Trường Quý. Ông đây là cái thái độ gì vậy? Đây là có ý gì? Người dân trong thôn, không phải là nô tài của Đoàn Trường Quý ông. Trong mắt ông, có còn pháp luật hay không, có còn quyền lợi công dân nữa hay không, có còn kỷ luật quốc pháp của Đảng nữa hay không. Ông làm như vậy, là sẽ xảy ra vấn đề lớn đấy. Ông phải gánh vác tất cả hậu quả.

Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang có một loại cảm giác rất tức giận, tiếc nuối vì cái bộ dáng cam chịu của Đoàn lão Tam. Đoàn lão Tam thực sự là quá khiếp nhược, hèn nhát rồi.

Nhưng mà, từ một góc độ khác mà nói, sở dĩ Đoàn lão Tam lại như vậy, chỉ sợ cũng là bởi sự áp bức, bạo lực của Đoàn Trường Quý ở trong cái thôn Đoàn gia này mà thôi. Lâu dài sống trong cái cảnh áp bức như vậy, dần dần khiến cho người dân trong thôn đều sợ hãi gã, sợ sệt gã, mới không dám phản kháng gã.
Mà lúc này, Đoàn Trường Quý cũng là cười lạnh một cái, nói có chút lạnh nhạt:

- Nhiếp Đại lão gia, anh cũng là thấy được rồi đấy. Tôi nhưng cũng không bắt hắn ta quỳ xuống, đây chính là do chính bản thân hắn muốn làm như vậy, tôi còn có thể ngăn lại hắn chắc? Gánh vác hậu quả? Được, chỉ cần Nhiếp Đại lão gia anh báo một tiếng, nói là hủy bỏ tam đề ngũ thống, hủy bỏ trích khoản, tôi ngay lập tức sẽ bước đi. Anh là lãnh đạo lớn của thành phố, đây là không biết nỗi khó xử của chúng tôi ở phía dưới. Cán bộ cơ sở không dễ làm, mà chúng tôi cũng không có tiền lương của quốc gia. Mà trên xã chỉ biết bắt chúng tôi đòi tiền, hạ nhiệm vụ. Chúng tôi đây là hai đầu đều không dễ lấy lòng. Thu tới rồi, dân chúng lại mắng. Nếu không thu được thì lãnh đạo mắng. Xin anh thương xót, phát cái văn bản, giúp chúng tôi hủy bỏ tiền sản lượng nông nghiệp, tôi lại càng thoải mái rồi.

Lời nói của Đoàn Trường Quý, khiến Nhiếp Chấn Bang có chút khó thở. Hủy bỏ tiền sản lượng nông nghiệp, trước mắt mà nói, vẫn còn không quá thực tế. Căn cơ kinh tế của quốc gia còn rất yếu.

Lúc này mà hủy bỏ tiền sản lượng này, đối với quốc gia mà nói, là một gánh nặng rất trầm trọng. Chuyện liên quan tới chính sách của quốc gia, Nhiếp Chấn Bang cũng không dám nói bừa. Thành phố Tân Lê, tuy rằng hiện tại mà xem, cũng đã có đủ điều kiện để có thể miễn giảm tiền sản lượng nông nghiệp, nhưng, với tình huống chưa trải qua sự thảo luận của hội nghị Thường vụ Thành ủy, một mình Nhiếp Chấn Bang, cũng không dám tự tiện quyết định.

Bên cạnh, một tên nô tài của Đoàn Trường Quý cũng là khinh thường mà nói:

- Chú Trường Quý, chú còn thừa hơi lải nhải với thằng nhãi này làm cái gì. Có phải là thật hay không còn chưa chắc chắn đâu. Nào có Thành ủy lại ngồi xe chạy tuyến đâu. Trước cứ cho thằng nhãi này mấy bài học, cho nó biết, chuyện của thôn Đoàn gia chúng ta, không phải là thứ mà nó có thể quản được.

Nói xong, đột nhiên bỗng có hai người đàn ông dân thôn vạm vỡ trực tiếp liền chụp một cái về phía Nhiếp Chấn Bang, Phong Huống vốn dĩ mỗi giây mỗi phút đều chú ý tình huống ở đây, ngay lập tức liền lắc mình một cái liền đứng chặn ở trước người Nhiếp Chấn Bang rồi.

Ở Tây Bắc, dân phong vốn dũng mãnh. Mỗi người gần như đều có tuyệt chiêu, thủ đoạn đặc biệt, nhưng, ở trước mặt loại lính đặc biệt như Phong Huống này, vẫn là kém một chút. Một cái quét chân, một kẻ trong đó đã bị ngã thẳng xuống đất. Còn một kẻ, nắm tay đánh ra cũng bị Phong Huống trực tiếp bắt được. Cánh tay của gã thanh niên đó có lẽ dần dần bởi vì cổ tay không dãy dụa được ra, bị vặn ngược lại cho nên cũng vặn ngược ra sau theo, đồng thời cả người cũng ngược đi theo. Đây là một phản ứng tự nhiên của cơ thể con người, căn bản là không thể chống lại được. Nếu như không muốn bị vặn lại, cũng có thể, trừ khi bản thân chấp nhận chịu đựng cái loại đau đớn khi cánh tay bị vặn lại tạo ra, đồng thời cũng chấp nhận rủi rõ cánh tay bị vặn gãy.

Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng dậy. Cái thôn Đoàn gia này, Nhiếp Chấn Bang một giây cũng đều không thể chịu nổi nữa. Lập tức, hắn trầm giọng nói:

- Đồng chí Phong Huống, buông người đó ra, đánh nhau với những người này, đối với tôi mà nói, là một loại sỉ nhục mà thôi.

Hai người đi thẳng ra quốc lộ. Lúc này, vài người Đoàn Trường Quý cũng lái xe máy đuổi theo tới, tâm trạng của Đoàn Trường Quý rất tốt. Nhiếp Chấn Bang đến nghiêm tra chính mình, Đoàn Trường Quý cơ bản là cũng không lo lắng. Chỉ cần đợi chốc nữa, mình hô loa cho cả thôn làm một vài công việc, căn bản là không có ai dám ngẩng đầu lên. Chút tự tin này, chút quyền uy này, Đoàn Trường Quý vẫn phải có.
Ven đường, rất nhanh có một chiếc xe buýt chạy tới, hai người Nhiếp Chấn Bang đang chuẩn bị lên xe, ở bên cạnh, Đoàn Trường Quý cũng là cười lạnh nói:

- Tôi có nói qua là cho các anh ngồi xe sao? Tôi nhưng thật ra là muốn nhìn, ở trên cái đất thôn Đoàn gia này, ai dám cho các anh ngồi xe.

Tiếng nói vừa ra, mấy thành niên đứng cạnh liền chen chúc xông lên, vọt tới bên cạnh xe buýt, cúi xuống ven đường tùy tay cầm mấy tảng đá lên, bùm bụp mấy phát nện vào cửa kính xe buýt. Mà lúc đó, lớp thủy tinh công nghiệp nháy mắt liền biến thành mảnh vụn.

Lái xe buýt lúc này cũng có chút bối rối liền nổ máy chạy đi luôn. Người của thôn Đoàn gia là không thể trêu vào, đây là nhận thức chung của tất cả các tài xế chạy trên cái tuyến này.
Cái tên Đoàn Trường Quý này, khôn vặt là vẫn phải có. Như vậy thì tương đương là đánh rụng mặt mũi của Nhiếp Chấn Bang. Hơn nữa, còn có thể khiến cho Nhiếp Chấn Bang bị bó tay bó chân. Bởi vì, nếu như Nhiếp Chấn Bang cứ cầm lấy chuyện này không bỏ, khó tránh khỏi sẽ khiến cho người ta cảm thấy được một loại lợi dụng việc công để trả thù cá nhân.

Nhưng, Đoàn Trường Quý cũng đã đánh giá thấp quyết tâm của Nhiếp Chấn Bang. Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang chỉ hừ lạnh một tiếng liền nói:

- Đồng chí Phong Huống, thật lâu không có tiến hành huấn luyện dã ngoại rồi. Hôm nay, cùng tỷ thí với tôi một trận thế nào?

Lúc này, Phong Huống cũng mỉm cười đáp:
- Bí thư Nhiếp, nếu cậu đã nói như vậy, đến một trận tốt lắm.

Tục ngữ nói, hành gia vừa ra tay, chỉ biết có thật hay không. Bước chân cùng với động tác của Nhiếp Chấn Bang, vừa nhìn cũng biết là có luyện qua. Cùng lúc đó, thông qua cuộc trò chuyện giữa hai người, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút hiểu biết về tình huống của Phong Huống. Phong Huống là một quân nhân xuất ngũ của một doanh trại trinh sát của quân khu Tây Bắc. Trong lúc đưa ra quyết định về việc về quê hay là ở lại Tây Bắc để trợ giúp biên phòng, Phong Huống đã lựa chọn ở lại Tây Bắc. Vốn dĩ phân phối ở bên chỗ huyện Vân bên này. Nhưng, cuối năm ngoái, huyện Vân đột nhiên sát nhập vào thành phố Tân Lê. Sau khi nhận được tin tức, Phong Huống ăn tết ở nhà xong liền vô cùng lo lắng mà chạy tới đây. Nhưng cũng thật không ngờ lại lại gặp được Nhiếp Chấn Bang ở trên đường tới huyện Vân.

Chỉ trong vòng hai mươi phút, với tình trạng quần áo tư trang nhẹ nhàng, hai người không sai biệt lắm chạy được khoảng 7, 8km. Rồi Nhiếp Chấn Bang đột nhiên ngừng lại, bởi vì, điện thoại di động của Nhiếp Chấn Bang lúc này lại đột ngột vang lên.

Điều này khiến cho Nhiếp Chấn Bang vui vẻ trong lòng. Cầm điện thoại lên vừa nhìn, không ngờ là Dịch Quân gọi tới. Vừa bấm nút nghe xong, Nhiếp Chấn Bang liền mở miệng nói:

- Tiểu Dịch, bây giờ cậu đang ở chỗ nào? Lập tức liền thông báo cho Ủy ban Kỷ luật thành phố Tôn Khắc Văn, đồng chí Cục Trưởng Trần Nhạc chạy tới xã Đại Minh bên này. Tôi có chuyện quan trọng.

Sau khi tắt điện thoại, đứng bên cạnh, Phong Huống cũng là một bộ kinh ngạc, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:
- Bí thư Nhiếp, cậu thật sự là Bí thư thành ủy Tân Lê sao.

Nghe được câu nói của Phong Huống, Nhiếp Chấn Bang liền mỉm cười. Phong Huống này, lúc ban đầu vẫn là một bộ kiên định tin tưởng, thế mà đến lúc này xác định được rồi, ngược lại lại có vẻ không tin. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cười nói trêu đùa:

- Như thế nào? Cái này còn có thể giả vờ hay sao?

Phong Huống có hơi ngượng ngùng, sờ sờ đầu của mình, liền cũng mở miệng nói:

- Không, không phải. Bí thư Nhiếp, làm sao mà cậu lại ngồi xe buýt vậy. Như vậy, người khác thật đúng là không tin tưởng được, cậu là Bí thư Thành ủy được đâu.

Một câu của Phong Huống, cũng đã nói ra một sự thật xã hội hiện giờ. Ngày nay, chỉ cần là lãnh đạo, có một cấp bậc nhất định, người nào ra khỏi cửa mà không phải là tiền hô hậu ủng, xe cảnh sát đi mở đường. Ngược lại, Nhiếp Chấn Bang lại điệu thấp như vậy đi ra ngoài, cũng là không có ai tin.

Chuyện như vậy, chẳng những là tồn tại của hiện giờ, mà hơn nữa, còn có xu thế mở rộng dần dần. Nói thật, phô trương như vậy, cũng là một sự tổn hại hình tượng của Đảng và Chính phủ rất lớn. Sự công bằng, ủy tín của Chính phủ, cũng bởi vậy mà hạ thấp xuống. Đây là một chuyện rất rõ ràng.

Nhiếp Chấn Bang có suy nghĩ muốn thay đổi cái hiện trạng này. Nhưng, đó cũng không phải là chuyện một sớm một chiều có thể hoàn thành được.

Từ nội thành Tân Lê tới bên này, ước chừng khoảng ba mươi km đường đi, hai người Nhiếp Chấn Bang đã chạy khoảng 7, 8km, chỉ khoảng mười phút đồng hồ sau, đằng trước, một chiếc xe cảnh sát với đèn nhấp nháy chạy đi tới bên này, đằng sau, có mấy chiếc xe chạy theo. Mấy chiếc xe ngừng lại ở ven đường, Dịch Quân cũng bước từ một chiếc xuống.

Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang đứng ở ven đường, trò chuyện với một người đàn ông xa lạ, Trần Nhạc, Tôn Khắc Văn cùng với Dịch Quân đều đã đi tới đón.

Không đợi Dịch Quân nói chuyện, Nhiếp Chấn Bang cũng đã trầm giọng nói:

- Bí thư Tôn, đã làm phiền anh rồi. Lúc này đây, chuyện có chút nghiêm trọng, anh cùng tôi lên xe rồi nói sau. Cục trưởng Trần, đi tới thôn Đoàn gia của xã Đại Minh đằng trước.

Trên xe, Nhiếp Chấn Bang kể lại một lần chuyện của thôn Đoàn gia, đồng thời ngay sau đó, sắc mặt Tôn Khắc Văn cũng đã đen cả lại. Tôn Khắc Văn người này, có thể đảm nhiệm được chức vụ Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, tính cách vẫn là rất chính trực.

- Coi trời bằng vung, coi trời bằng vung rồi. Bí thư Nhiếp, tục ngữ nói, nhìn một sợi lông hiểu rõ cả bộ mặt. Tình huống của huyện Vân bên này, rất khó giải quyết đây. Tôi phỏng đoán, ví dụ của thôn Đoàn gia này, chắc có lẽ không phải là một trường hợp cá biệt. Ở huyện Vân, chắc chắn không chừng còn có những chuyện khác nữa. Lúc này đây, chính phủ cầm cái gánh nặng này, ném cho chúng ta, toàn bộ huyện Lê đều sẽ phải ăn mệt rồi.

Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ là khoát khoát tay nói:

- Lão Tôn à, những thứ khác đều không cần nói vội. Huyện Vân này là gánh nặng cũng tốt, là xúc tiến cũng tốt, đều đừng nói trước. Hiện tại, vấn đề chính yếu nhất là, phải cam đoan cán bộ toàn Tân Lê đều là người liêm khiết. Rome, không phải một ngày là xây dựng lên được. Ủy ban Kỷ luật thành phố bên này, nhất định phải làm công tác kiểm tra kỷ luật thành phố cho thật tốt. Kiên quyết ngăn chặn chuyện ăn hối lộ trái với pháp luật xuất hiện.

Không đến hai tiếng đồng hồ sau, xe lại chạy trở về thôn Đoàn gia. Mà lúc này, Đoàn Trường Quý vốn dĩ đã sớm nhận được tin tức cũng là kinh ngạc dần lên. Lập tức, gã liền quay đầu phân phó cho người của Hồ Hạ rằng:

- Phú Quý, mấy người các cậu, ngay lập tức đi tới tất cả các hộ các gia đình ở trong thôn một chuyến, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, đều phải mở to mắt ra nhìn cho bố. Nếu không, bố không tha cho bọn chúng.

Dừng một chút, Đoàn Trường Quý cũng dặn thêm một câu:
- Phú Quý, chỗ của Đoàn Lão Tam, cậu tự mình đi một chuyến, đừng để cho thằng già đó lật thuyền trong mương, nhớ kỹ, giọng điệu độc một tý.

Sau khi chỉ bảo xong, Đoàn Trường Quý chỉnh lại quần áo một lượt, rồi mới đi từ trong nhà ra. Bộ máy làm việc của chi bộ thôn cùng với người dân trong thôn Đoàn gia đều đi ra đón.

Nhìn thấy sắc mặt Nhiếp Chấn Bang âm trầm, mang theo một đám người đi thẳng tới bến trong, Đoàn Trường Quý cũng bước nhanh hơn đi tới đón, gã nói:

- Chào các vị lãnh đạo. Hoan nghênh các lãnh đạo tới thị sát và chỉ đạo công tác cho thôn Đoàn gia chúng tôi.

Nhưng, khiến cho Đoàn Trường Quý bất ngờ chính là, lúc này Nhiếp Chấn Bang lại hừ lạnh một tiếng nói:

- Đoàn Trường Quý, diễn trò cũng không tệ lắm thật. Cục trưởng Trần, ngay lúc vừa rồi, mấy người này lại ngang nhiên tập kích xe đi ngang qua đây. Tôi vùng với đồng chí đây đều là người chứng kiến.

Lời nói của Nhiếp Chấn Bang, nói được rất là rõ ràng. Trần Nhạc vào lúc này cũng đón lời, lấy ra thẻ chứng minh của mình xong, liền nói tiếp:

- Mầy người các anh đi theo tôi trở về để hợp tác điều tra. Hiện giờ, chủ xe cũng đã báo án rồi.

Giờ phút này, Đoàn Trường Quý cũng ngây ngẩn cả người. Thật không ngờ là Nhiếp Chấn Bang lại dám làm như thế. Chẳng lẽ thằng nhãi này sẽ không để ý tới hình tượng của mình, sẽ không sợ bị người khác nói là lợi dụng việc công để trả thù riêng sao?

]



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch