Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 30: Anh Hải Của Bằng Thành

Chương 30: Anh Hải Của Bằng Thành



Bằng Thành.

Đây cũng là nơi bắt đầu của cuộc cải cách trong nước. Từ khi tiếng pháo phá núi mở rừng đầu tiên vang lên năm 79, đến năm 83, tòa nhà thương mại quốc gia Bằng Thành lại đạt tốc độ xây dựng ba ngày một tầng lầu, bởi vậy còn được xưng vì Tốc Độ Bằng Thành.

Khi Nhiếp Chấn Bang đến Bằng Thành, đã là hơn tám giờ tối. Dừng xe ở bên đường, Nhiếp Chấn Bang lấy ra một số điện thoại mà bác Nhiếp Chấn Đông cho hắn, rồi gọi tới đó.

Đầu dây bên kia vừa nghe điện thoại, Nhiếp Chấn Bang đã cung kính nói:

- Bác La phải không ạ? Cháu là Nhiếp Chấn Bang đây ạ.

Vào năm 83, căn cứ vào mệnh lệnh của chính phủ, hơn 20000 công binh của hai sư đoàn và bảy trung đoàn, tập trung đến Bằng Thành, chi viện cho công trình xây dựng kinh tế ở đặc khu Bằng Thành. Người bác La trong điện thoại, lúc đó là sư trưởng của một sư đoàn trong đó.

Vừa nghe Nhiếp Chấn Bang nói, một giọng nói hào sảng đã vang lên ở đầu dây bên kia:

- Chấn Bang à, thủ trưởng cũ đã gọi điện cho bác rồi. Giờ cháu đang ở đâu? Bác sẽ sắp xếp người đến đón cháu ngay.

Ở nhà ăn xoay tròn trên tầng cao nhất tòa nhà Thương mại Quốc gia Bằng Thành, từ sau khi tòa nhà Thương mại được xây dựng, nơi đây đã trở thành một kiến trúc mang tính biểu trưng cho Bẳng Thành.

Giờ đây La Bình An đã đợi ở gần đó. Là Chủ tịch tâp đoàn xây dựng Bằng Thành, lúc đầu khi La Bình An chuyển nghề, ông không thể chấp nhận sự việc này. Thủ trưởng rất quan tâm tới La Bình An. Nhưng, hôm nay La Bình An nhận được điện thoại của Thủ trưởng, cháu trai của Thủ trưởng tới Bằng Thành, điều này khiến cho La Bình An cũng rất coi trọng.

La Bình An biết rõ về thân phận của Thủ trưởng, đó là con trai cả của Nhiếp lão. Cháu trai của ông ta chẳng phải là con trai của Nhiếp Quốc Uy, cháu của Nhiếp lão sao?

Nhưng, La Bình An cũng bắt đầu nghi hoặc, trong ấn tượng của ông ta, chưa từng nghe nói về việc Nhiếp Quốc Uy có con trai mà? Đang nghĩ tới đây, ở phía trước, Nhiếp Chấn Bang đã xuất hiện ở cửa nhà ăn.

Nhiếp Chấn Bang vừa lên tới nơi, đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đi về phía mình. Người đàn ông này không cao, chỉ tầm 1.7m, hơi mập, nụ cười trông rất thật thà chất phác. Không đợi hắn nói, người đàn ông đã mở lời:

- Cháu là Chấn Bang phải không? Bác là La Bình An.

Nhiếp Chấn Bang mỉm cười gật đầu, giờ tay ra nói:

- Cháu chào bác La, bác của cháu nhắc tới bác nhiều lắm. Nói rằng bác là một đại tướng xuất sắc.

La Bình An nghe thấy những lời này, ngay lập tức cũng cười. Từ khi vào đây, Nhiếp Chấn Bang cũng luôn nở nụ cười trên môi. Bước đi thong thả. Cử chỉ đúng mực. Sự điềm đạm này, không những không khiến cho La Bình An cảm thấy bất mãn, mà còn rất tôn trọng. Đây mới là khí chất của con em nhà giàu. Nếu là vẻ mặt ninh nọt của những nhân vật nhỏ, La Bình An ngược lại sẽ thấy không quen.

Mặc dù biết đây chỉ là những lời khách sáo của Nhiếp Chấn Bang, chưa kể tới việc liệu thủ trưởng có nghĩ về ông ta như vậy hay không, nhưng, binh chủng của ông ta, chẳng phải là một binh chủng đáng để người ta nhớ tới. Nhưng, La Bình An cũng khiêm tốn nói:

- Ha ha, Chấn Bang, cháu khách sáo quá. Đại tướng gì chứ, chỉ là một công binh mà thôi, không đáng để nhắc tới, không đáng để nhắc tới.

Hai người bước vào nhà ăn xoay tròn ngồi xuống. La Bình An ngay lập tức vẫy tay bảo người phục vụ mang thức ăn lên, rồi nói rất nghiêm túc:

- Chấn Bang, bác nghe Thủ trưởng nói, cháu đến Bằng Thành, là để chuẩn bị tìm nơi mở siêu thị. Việc này, tìm bác là đúng rồi. Bác chính là chuyên môn xây dựng nhà mà. Chỗ nào có nơi thích hợp, bác là người rõ nhất. Giờ đây, ở cạnh khu Thương mại Quốc tế này, có một nơi diện tích tầm 70 nghìn mét vuông. Bác thấy rất thích hợp để cháu mở siêu thị gì đó. Cháu thấy thế nào?

Vừa nghe tới đây, Nhiếp Chấn Bang hơi ngớ ra, rồi ngay lập tức cười, câu này của La Bình An là thật. Những người làm công trình, thường xuyên phải tiếp xúc với phương diện này. Nếu so với việc hắn tìm kiếm không mục đích, thì tìm La Bình An có thể đỡ không ít công.

Nhưng, không đợi Nhiếp Chấn Bang lên tiếng, ở bên cạnh, đột nhiên vang lên một tiếng nói:

- La tổng, hèn chi anh không chuyển nhượng lại nơi này cho tôi. Hóa ra là định chuyển nhượng cho thằng nhóc này à.

Người bước tới chừng ba, bốn mươi tuổi, mặc một bộ áo khoác lông, kiểu đầu hất về phía sau thịnh hành nhất bấy giờ, trên đầu còn có một đôi kính mát.

Mặc dù Nhiếp Chấn Bang nghe không hiểu tiếng Việt, nhưng, La Bình An ở đối diện hắn hơi thay đổi sắc mặt, nhìn trộm Nhiếp Chấn Bang một lát, rồi ngay lập tức đứng lên:

- Anh Hải, thật là xin lỗi. Cái chỗ đó, quả thật là tôi có chỗ dùng rồi, mong anh Hải rộng lượng cho.

La Bình An cố ý dùng tiếng phổ thông để nói, điều này khiến cho Nhiếp Chấn Bang có thiện cảm với La Bình An hơn, chuyển nghề từ năm 84, ở Bằng Thành nhiều năm như vậy, La Bình An nhất định biết nói tiếng Việt, nhưng lúc này, La Bình An cố ý không nói tiếng Việt, đây chính là La Bình An biết đối nhân xử thế.

Nhiếp Chấn Bang là người phương bắc, hơn nữa còn trẻ như vậy, đương nhiên là không hiểu tiếng Việt. Nếu như La Bình An dùng tiếng Việt để nói chuyện, khó tránh khỏi việc khiến cho Nhiếp Chấn Bang nghĩ ngợi. Nhưng, làm vậy, La Bình An đã tỏ rõ thái độ của mình cho Nhiếp Chấn Bang biết.

Người được gọi là anh Hải, giờ cũng ngớ người ra, ánh mắt nhìn về Nhiếp Chấn Bang, sau đó ôm quyền nói:

- Người anh em nhỏ này, đúng là không đơn giản. Có thể khiến cho La tổng của tập đoàn xây dựng Bằng Thành đích thân đến tiếp. Không biết, người anh em làm trong ngành nào. Nơi này rất quan trọng đối với tôi, tôi đã tìm khắp cả Bằng Thành, cũng chỉ tìm được một nơi này thích hợp mở siêu thị. Không biết người anh em có đồng ý nhượng lại cho tôi không. Về sau ở Bằng Thành, có chuyện gì, thì cứ gọi tôi.

Mở siêu thị? Nhiếp Chấn Bang ngớ ra. Mặc dù hắn đã sớm biết rằng, cùng với việc siêu thị Ốc Gia không ngừng mở rộng, trong nước nhất định cũng sẽ không ít người mở theo. Nhưng Nhiếp Chấn Bang không ngờ rằng, họ lại xuất hiện với tốc độ nhanh như vậy. Xem ra, hắn phải đẩy nhanh tốc độ mở rộng của siêu thị Ốc Gia rồi.

Nghĩ tới đây, Nhiếp Chấn Bang điềm đạm mỉm cười nói:

- Xin lỗi, nơi này cũng rất quan trọng đối với tôi. Tôi cũng chuẩn bị mở siêu thị.

Vừa dứt lời, sắc mặt của anh Hải đã biến sắc. Anh Hải chưa từng tin rằng trên đời lại có chuyện trùng hợp đến vậy. Giờ đây, anh Hải cho rằng, tiểu tử này cố ý đối đầu với mình. Ngay lập tức, anh ta sầm mặt lại, nhìn vào La Bình An nói:

- Được, được! Được lắm. La tổng, xem ra, ông không chuẩn bị sống trên cái đất Bằng Thành này nữa rồi.

Lời vừa dứt, sắc mặt La Bình An cũng thay đổi, từ khi người mang tên anh Hải vào đây, Nhiếp Chấn Bang đã quan sát phản ứng của La Bình An. Xem ra, anh Hải không phải là nhân vật nhỏ gì, nếu không, La Bình An sẽ không kiêng nể như vậy.

Giờ đây, La Bình An nói nhỏ bên tai Nhiếp Chấn Bang:

- Chấn Bang, anh Hải là em trai ruột của Bí thư Quận ủy Quận Khẩu Ngạn, tên là Ngụy Văn Hải. Vì anh của anh ta là ủy viên thường vụ Thành ủy, đằng sau lại có Phó bí thư Thành ủy ủng hộ, nên ở Bằng Thành, Ngụy Văn Hải được coi là bá chủ một phương.

Nghe được câu này, sắc mặt Nhiếp Chấn Bang ngay lập tức sầm xuống, trong kiếp trước và kiếp này, Nhiếp Chấn Bang coi thường nhất là loại người dựa quyền thế để ức hiếp người khác. Điều này có quan hệ không nhỏ với việc kiếp trước Nhiếp Chấn Bang phải chịu nhục. Sau khi tái sinh, Nhiếp Chấn Bang đã thề rằng, nếu như kiếp này gặp phải người như vậy nữa, nhất định sẽ đạp không thương tiếc.

Lúc ở thủ đô, Nhiếp Chấn Bang mới ra tay độc ác với Chu Thần như vậy. Giờ đây, nghe thấy lời giới thiệu này của La Bình An, Nhiếp Chấn Bang lại cười. Thái độ của hắn như kiểu không thèm để ý, hắn nắm lấy chiếc cốc trên bàn nói:

- Hà hà, anh Hải thật là nóng tính. Tôi cũng nói một câu, nơi này, hiện tại vẫn là của La tổng, nếu như La tổng đồng ý, thì tôi cũng sẽ không nói thêm lời nào. Nhưng, nếu La tổng không đồng ý, vậy thì tôi cũng chỉ có thể nói lời xin lỗi.

Nhìn hai người trước mắt, La Bình An cũng do dự. Một người là cháu của lãnh đạo cũ, thủ trưởng cũ của mình, là dòng dõi Nhiếp gia ở thủ đô. Một người khác là nha nội ở Bằng Thành. Không thể đắc tội một ai. Nhưng, trong tình huống này, muốn được lòng cả hai là chuyện không thể được. Cắn chặt răng, La Bình An nhìn anh Hải, nói rất kiên định:

- Anh Hải, thật là xin lỗi!



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch