Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 302: Không có lo sợ

Chương 302: Không có lo sợ



Đối với lời đề nghị của con trai Phùng Thiên Bảo, Phùng Đại Bưu không khỏi cảm thán, một thế hệ càng ngoan độc hơn so với một thế hệ, đồng thời, cũng có chút động lòng. Đúng như lời mà đứa con trai bảo bối của mình đã nói vậy, đây quả là cơ hội hiếm có thật. Từ biểu hiện của đám người kia có thể thấy, đây là một tổ điều tra không còn nghi ngờ gì nữa. Còn vấn đề là tổ điều tra thuộc cấp nào thì chưa rõ. Phùng Đại Bưu phỏng đoán, rất có thể là từ thủ đô. Nghĩ tới đây, Phùng Đại Bưu cũng có chút tự hào. Một bí thư huyện ủy mà lại có thể thu hút sự chú ý của tổ điều tra trung ương, đây chính là vinh dự của ông ta.

Lúc này, nếu như Nhiếp chấn Bang biết Phùng Đại Bưu không những không hề khiếp sợ mà còn có suy nghĩ như thế kia, chỉ sợ phải tức đến nổ phổi mất.

Đối với tổ điều tra này, Phùng Đại Bưu coi như là đã hiểu rõ bản chất rồi. Nếu như đối phương để lộ thân phận ra ngay từ đầu thì không cần biết là thật hay giả, Phùng Đại Bưu cũng không thể làm gì bọn họ được. Nhưng, hiện giờ Nhiếp Chấn Bang lại lựa chọn như thế, trong tình trạng chưa biết rõ tình huống thế nào đã đột nhiên tập kích cảnh sát, bắt cóc cảnh sát làm con tin, cái này đã tạo cho Phùng Đại Bưu một cái cớ rất hợp lý. Trong tình huống mà chưa nắm rõ tình hình, đối mặt với việc như thế này, thân là bí thư huyện ủy, Phùng Đại Bưu hoàn toàn có thể yêu cầu cấp dưới cố gắng tập kích, giải cứu con tin, thậm chí trong lúc cần thiết có thể giết chết những người này ngay tại chỗ.

Suy nghĩ một lát, đến lúc này Phùng Đại Bưu cũng có chút lưỡng lự. Đây chính là một chuyện lớn liên quan tới tiền đồ sau này của chính mình. Nghĩ tới bản thân lúc này đã tới cái thời điểm sống chết trước mắt, chỉ riêng vì những chuyện mình đã làm đấy thì có chết cả trăm lần chưa hết tội, tới lúc cùng đường rồi thì chính mình cũng không cần để ý nhiều như vậy. Nếu như chúng mày đã muốn đưa bố đây tới chỗ chết thì nhân cơ hội này, tao cho bọn mày đi trước đợi tao vậy. Sau khi đã hạ được quyết tâm, Phùng Đại Bưu gật đầu nói:

- Được, Bảo nhi, cứ theo ý của con mà làm đi.

Nói xong, trên gương mặt đã hạ quyết tâm của Phùng Đại Bưu cũng biểu lộ ra một sự quyết tuyệt cùng kiên định. Với tư cách là nhân vật đứng đầu của huyện Đại Mông, ở cái huyện Đại Mông này, Phùng Đại Bưu cũng chính là một tên thổ hoàng đề không hơn không kém rồi. Cái loại khí thế hống hách của kẻ bề trên cũng phải có ít nhiều.

Sắc mặt có chút dữ tợn, Phùng Đại Bưu lập tức cầm điện thoại bàn lên gọi cho Phùng Đại Quân, ủy viên thường vụ huyện ủy, bí thư chính ủy kiêm nhiệm Trưởng phòng công an huyện Đại Mông.

Phùng Đại Quân và Phùng Đại Bưu, từ hai cái tên này cũng đã có thể nhận ra, hai người này là anh em họ của nhau. Theo lý mà nói, trong một gia tộc, hai anh em có quan hệ máu mủ gần như vậy thì không thể cùng nhận chức ở một địa phương. Nhưng, không hiểu Phùng Đại Bưu đã dùng cách gì để hối lộ mà Phùng Đại Quân vẫn có thể ở lại huyện Đại Mông.

Bên kia đầu dây, Phùng Đại Quân chưa đợi Phùng Đại Bưu lên tiếng đã vội nói:

- Đại ca, xảy ra chuyện lớn rồi. Em mới nhận được tin, ở bên đồn công an Khí Xa ấy, tên chó hoang Phù Ứng Thành không biết đã đắc tội với ai mà bị người bắt nhốt lại làm con tin rồi. Anh xem giờ chúng ta phải làm thế nào?

Lời nói đậm mùi giang hồ, cái này khiến Phùng Đại Bưu phải nhíu mày, trầm thanh nói:

- Đại Quân à, anh đã nói với chú bao nhiêu lần rồi, đừng bao giờ nói với cái giọng đặc mùi giang hồ đó. Chú đã không phải là tên du côn của 15 năm trước nữa rồi. Chú bây giờ đã là thành viên của huyện ủy, là người dẫn đầu trong mặt trận trị an ở cái huyện Đại Mông này rồi. Làm việc, nói chuyện phải có một cái trình độ, nói nhiều lần rồi sao vẫn không nghe.

Phùng Đại Quân rất sợ người anh họ này. Bên kia đầu dây Phùng Đại Quân cười khan một tiếng, thấp giọng nói:

- Ha ha, ông anh này, anh còn chưa hiểu tính em sao? Với cái trình độ chưa hết cấp hai đấy của em, bây giờ trước mặt cấp dưới em đã sửa nhiều rồi đó, đây không phải là do cấp bách quá thôi? Mà cũng là trước mặt anh nên em mới nói như vậy, anh đừng trách em nữa. Việc này anh định xử lý thế nào đây? Chuyện này em sợ là ném chuột vỡ đồ mất.

Nghe câu thành ngữ này, Phùng Đại Bưu có hơi sửng sốt. Thật không ngờ tên em họ mù chữ nửa vời này cũng biết nói thành ngữ. Tuy nhiên, nó cũng thể hiện rằng thằng nhãi này cũng có sự học tập. Có điều, mặt sau của câu này cũng lộ rõ bản tính ngu dốt của hắn.

Nếu như thực sự có bản lĩnh là bí thư chính ủy chính quy, là người hàng năm công tác trong lĩnh vực trị an, trong mặt trận công an thì giờ phút này, tuyệt đối sẽ không hoảng loạn như vậy.

Công khai tập kích, bắt cóc cảnh sát làm con tin, việc này có tính chất cực kì nghiêm trọng. Nếu như không có lý do chính đáng thì nhất định là tội chết rồi.

Dựa vào điểm này, trong tình huống không biết thân phận và bối cảnh thực sự của đám người Nhiếp Chấn Bang, phương án xử lý hợp lý nhất lúc này của cục công an huyện Đại Mông chính là xuất động lực lượng cảnh sát tinh nhuệ nhất, làm dịu cảm xúc của kẻ cướp, giải thoát con tin, khống chế kẻ cướp. Nhưng tên này thật nực cười, trực tiếp hỏi phải làm thế nào.

Phùng Đại Bưu suy nghĩ một lát, trầm giọng nói:

- Đại Quân à, việc này tôi cũng có nghe nói rồi. Hành vi rất độc ác, tình tiết cũng khá nghiêm trọng, gây ảnh hưởng rất lớn đối với tình hình an ninh và cả phát triển kinh tế của huyện ta. Chính quyền huyện ủy đặc biệt quan tâm tới chuyện này. Đồng chí thuộc chính ủy các cậu cũng nên hành động đi, phải thể hiện ra được sự dũng cảm cùng với khí phách của mình, kiên quyết trấn áp cái đám không coi quốc pháp ra gì này. Lúc cần thiết, chính quyền huyện ủy giao toàn quyền cho các chú có thể trực tiếp nổ súng. Nếu không làm được thì đây là do Phùng Đại Quân chú vô dụng, phòng công an huyện Đại Mông vô dụng. Nhớ rõ, đừng có bôi tro trát trấu vào mặt chính quyền huyện Đại Mông ta.

Phùng Đại Quân có điều không biết, bản thân gã giờ cũng đã bị người anh họ này bán đứng rồi. Giết chết người, cấp trên có truy cứu xuống, Phùng Đại Bưu có thể nói là hoàn toàn không biết rõ tình hình, tất cả là do mệnh lệnh của Phùng Đại Quân. Cấp trên chỉ sợ cũng phải đành ngậm bồ hòn làm ngọt, dù truy cứu trách nhiệm thì chỉ có mình Phùng Đại Quân phải gánh vác thôi.

Mà lúc này, bên trong văn phòng Chủ tịch huyện trong trụ sở ủy ban nhân dân huyện Đại Mông, chủ tịch huyện Vi Chí Quốc cũng đang trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ. Huyện Đại Mông mới rộng làm sao, huống chi trong hệ thống công an này, Vi Chí Quốc cũng có một cấp dưới tâm phúc của mình, đó là Đường Ngọc Điền. Cơ bản là ngay khi đám người Nhiếp Chấn Bang ra tay thì Vi Chí Quốc đã biết chuyện rồi.

Giờ phút này, Vi Chí Quốc cũng là không hiểu. Theo lý mà nói, chỉ cần thân phận rõ ràng thì Phùng Đại Bưu tuyệt đối sẽ không có can đảm rat ay thêm một lần nữa, nhiều nhất cũng chỉ có thể tiêu hủy chứng cứ mà thôi. Nhưng, với tình hình như vậy, những người này thực đúng là không sợ chết, định tự mình dìm chết mình sao?

- Những người này quả là không đơn giản. Ngọc Điền, cậu hãy thông báo cho Trang Trọng và Vĩnh Quân, tình hình hiện nay càng ngày càng mơ hồ, chúng ta vẫn nên chọn cách im lặng nghe ngóng động tĩnh thì hơn. Cục diện bây giờ, tôi càng ngày càng không đoán được nữa rồi. Đám người đi điều tra này rốt cuộc muốn làm gì đây? Thủ đoạn thấp kém đều dùng cả rồi.

Vi Chí Quốc trầm trọng nói.

Giờ phút này, nếu Nhiếp Chấn Bang nghe thấy được, cái hành vi đánh lén cảnh sát của mình bị người ta đánh giá là thủ đoạn thấp kém, chỉ sợ, Nhiếp Chấn Bang thật đúng là muốn xấu hổ đi đập đầu vô tường.

Nhìn Trịnh Căn Sinh, Nhiếp Chấn Bang cười nói:

- Lão Trịnh, anh không có sao chứ?

Trịnh Căn Sinh lắc đầu, lập tức nói:

- Chủ nhiệm Nhiếp, anh không nên đến đây. Tôi ở đây một mình thì cùng lắm cũng chỉ bị đánh một trận thôi, chắc chắn sẽ không có nguy hiểm gì đến tính mạng. Nhưng hiện nay, tình chất không như thế nữa rồi. Nếu chẳng may những người này không nghe chúng ta giải thích, cứ khăng khăng coi chúng ta là tội phạm rồi giết chết thì chúng ta liền oan uổng rồi.

Cao Vệ ở bên chần chừ một lát. Làm một nhân viên thuộc ủy ban kiểm tra kỷ luật lâu năm, cách xử lý như thế này của Nhiếp Chấn Bang thật sự là có chút không thỏa đáng, làm thế này chẳng khác gì tạo cho kẻ khác cái cớ giết người chính đáng. An toàn tính mạng của bản thân chỉ là chuyện nhỏ, làm gián đoạn tổ điều tra mới là chuyện lớn. Cao Vệ nói nhỏ:

- Tam Ca, lão Trịnh nói đúng đấy. Chúng ta làm thế này đúng là đã đặt chính mình vào trong nguy hiểm rồi. Hiện nay, thân phận chúng ta không rõ ràng, dù đám người đó hiểu rõ nhưng hoàn toàn có thể giả vờ không biết, giết chết chúng ta.

Cái gọi là, giao thiển ngôn thâm (nói lời tri kỷ với người mới quen), chính là để chỉ Cao Vệ lúc này. Tuy rằng, đều coi như là con cháu thế gia, cũng coi như là cùng chung chí hướng, nhưng dù sao, khoảng thời gian tiếp xúc cũng như kết bạn chân chính thì cũng chỉ mới trong khoảng thời gian ngắn mà thôi. Trước kia, cũng chỉ là nghe tiếng mà chưa tiếp xúc qua bao giờ. Vào lúc này, lời nói của Cao Vệ, xem như là nói được hơi nặng rồi.

Thần sắc của Nhiếp Chấn Bang cũng không hề thay đổi, sau khi trầm mặc một lát, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu:

- Vệ Tử à, tôi rất hiểu ý của cậu và lão Trịnh. Nói như vậy bởi vì tôi làm như thế, là có 2 nguyên nhân.

Nhiếp Chấn Bang giơ hai ngón tay lên, xua một cái rồi nói tiếp:

- Lí do thứ nhất, nếu như chúng ta để lộ ra thân phận, chúng ta là thành viên ủy ban kiểm tra kỷ luật trung ương, mấy người nghĩ xem, sau đó Phùng Đại Bưu sẽ làm gì?

Suy nghĩ một lát, Cao Vệ và lão Trịnh đều không nói gì. Rất rõ ràng, người đứng đầu một phòng của ủy ban kỷ luật trung ương cũng không phải người tầm thường. Thậm chí, nghe nói ở các phòng giám sát, lúc ra ngoài thi hành nhiệm vụ, có lúc cũng có cán bộ cấp sở ngất ngay tại chỗ. Điều này đủ để chứng minh rằng, Ủy ban kỷ luật trung ương là một sự tồn tại đáng sợ đến cỡ nào.

Vốn không cần phải suy nghĩ gì nữa, ngay khi biết thân phận của chúng ta rồi, việc đầu tiên mà Phùng Đại Bưu làm đó là bắt đầu giám thị ba người chúng ta. Dù sao, người ta cũng có lý do. Không thể nào mà bản thân anh nói mình là thành viên ủy ban kỷ luật trung ương thì đúng là ủy ban kỷ luật trung ương được. Bên cạnh anh không có lấy một nhân viên của tỉnh Lỗ Đông đi cùng, ai tin anh đây.

Tiếp theo, Phùng Đại Bưu nhất định sẽ tiêu hủy chứng cứ phạm tội của hắn. Không có chứng cứ thì chẳng phải tất cả đều uổng công rồi sao. Làm như thế này, tuy là mạo hiểm nhưng có thể tạm thời làm dịu Phùng Đại Bưu. Nhưng, hai người đều cảm thấy cái giá phải trả này là quá lớn, đây chính là Nhiếp Chấn Bang đang đem tính mạng mình ra đánh cược.

Nhiếp Chấn Bang liền cười nói:

- Tôi cho rằng đây là cơ hội tốt nhất để khiến Phùng Đại Bưu buông lỏng. Hắn sẽ cảm thấy nắm chắc phần thắng trong tay mà sơ suất. Và hắn lại không ngờ tới rằng, cái chúng ta muốn chính là sự sơ suất của hắn khi buông lỏng ra đó. Lý do thứ hai mà tôi dám đánh cược là vì, chỉ dựa vào đám lâu la trong huyện Đại Mông kia, đừng nói có ba tên kia làm con tin, dù không có thì tôi vẫn cầm cự được, chỉ cần họ không cho nổ chỗ này thì cầm cự ba ngày cũng không thành vấn đề với tôi.

Nghe những lời vừa rồi của Nhiếp Chấn Bang, Trịnh Căn Sinh lặng người, Cao Vệ lại có cảm giác như là bị đánh bại vậy. Tam Ca nói những lời này đúng là không phải khoác lác. Con cháu quý tộc trong thủ đô ai cũng biết Nhiếp Lão Tam từng mất tích ba năm. Ba năm đó, Nhiếp Lão Tam đi đâu không mấy ai biết. Nhưng theo giọng điệu của thằng nhóc Trương Húc kia thì ít nhiều hắn cũng đã biết được một ít gì đó. Với thực lực của Nhiếp Lão Tam nhà ta thì có tý người vậy, thật đúng chỉ xứng đáng gọi là nhãi nhép thôi.

Cao Vệ có chút khó thở, cái bản lĩnh này, đúng là chỉ có Nhiếp Chấn Bang mới có được. Theo Cao Vệ đoán thì có lẽ, ba năm Tam Ca mất tích chắc chắn là anh ta ở trong quân đội. Thậm chí là ở trong một đơn vị bộ đội bí mật tập luyện tới mức thân thủ siêu phàm như hôm nay. Và có lẽ, cũng không kém gì đám cảnh vệ bên trong Tử Cấm Thành của thủ đô. Cái bản lĩnh này, Cao Vệ rất ngưỡng mộ. Nhưng, Cao Vệ biết rất nhiều người không thể học được. Nếu thực sự là muốn học, khéo chữ chết cũng không biết viết thế nào. Thứ này, chỉ có một, không thêm chấm phẩy.

Đúng lúc này, từ bên ngoài vang lên tiếng còi xe cảnh sát ầm ĩ. Phòng công an huyện Đại Mông bên này cuối cùng cũng kịp thời phản ứng. Kéo một góc tấm màn che cửa sổ ra, đằng trước đằng sau, toàn bộ tòa nhà đã bị công an bao vây rồi. Thậm chí trong tay không ít công an còn cầm súng lục, nhắm vào phía bên này.

Cũng trong lúc này, một chiếc loa cũng được bắc lên, một giọng nói thô tháo, ồm ồm vang lên:

- Người bên trong nghe đây, các anh đã bị bao vây. Lập tức buông vũ khí đầu hàng, Đảng và chính quyền sẽ xử lý khoan hồng với các anh. Nếu như ngoan cố chống cự tới cùng, chúng tôi sẽ kiên quyết trấn áp.

Vừa dứt lời, Cao Vệ đứng bên cạnh liền quát lên:

- Mẹ kiếp, trấn áp ngay tại chỗ, chúng mày nghĩ mình là ai vậy? Nếu là kẻ cướp thực sự thì chỉ sợ là đã có một con tin phải mất mạng rồi.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch