Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 392: Bài văn của Nhiếp Chấn Bang

Chương 392: Bài văn của Nhiếp Chấn Bang



Trước một sự thật không thể chối cãi, người Mỹ đã cúi đầu. Sau khi mà bức điện xin lỗi củaWill Franklin được đăng tải lên, tổng bộ của ba công ty cũng lần lượt phát biểu lời xin lỗi, thanh minh. Đồng thời, ba người phụ trách hiện tại cùng lúc bị công ty cho thôi việc. Nếu nói là cứ thế đã buông tha, hiển nhiên là không thể nào. Thị trường Hoa Hạ rộng lớn, sức lao động rẻ mạt, có thể nói cơ hội kinh doanh vô tận. Các công ty chi nhánh ở Hoa Hạ đã trở thành điểm tăng trưởng lợi nhuận của họ. Hơn nữa, kì trước đã đầu tư rất nhiều đi vào, cũng không thể từ bỏ được.

Sau khi người phụ trách mới đến Lương Khê đã tích cực phối hợp với Ủy ban nhân dân thành phố Lương Khê tiến hành cải tạo đối với nhà máy, tập trung vào hệ thống xử lí nước thải, cũng áp dụng kĩ thuật tân tiến nhất của họ, hoàn toàn tương đồng với cách xử lí ô nước thải ở trụ sở nhà máy chính của Mỹ. Con người đều là như vậy, sau khi đã thấy được sự cứng rắn của Nhiếp Chấn Bang, mấy gã người Mỹ này cũng không dám giở trò nữa. Ngay cả chuyện phạt tiền cũng vô cùng nhanh chóng mà nộp lên cho Ủy ban nhân dân thành phố Lương Khê.

Trong một thời gian ngắn, Nhiếp Chấn Bang đã trở thành thần tượng của toàn bộ nhân dân trên cả nước. Một cán bộ nhà nước, lại có sức ảnh hưởng hơn cả mấy ngôi sao đối với những người dân bình thường, Nhiếp Chấn Bang có lẽ là người đầu tiên rồi. Bên phía Tổng bí thư Viên của Trung ương, cũng là có sự trợ giúp một cách cố ý. Sự xuất hiện của Nhiếp Chấn Bang, có thể làm gia tăng hình ảnh tích cực của chính phủ rất nhiều, chính quyền trung ương cũng rất vui khi nhìn thấy thế.

Có được cái tầng quan hệ này, hay nói cách khác có được vầng hào quang này trên đỉnh đầu, Nhiếp Chấn Bang giống như là đã có được bùa hộ mệnh cho mình. Chỉ cần không phải phạm pháp hay làm rối loạn kỷ cương, trong tình huống bình thường, cho dù là lãnh đạo tỉnh ủy muốn đụng vào hắn cũng phải suy nghĩ kĩ càng. Đây chính là chỗ tốt mà vinh dự này mang đến.

Còn đối với việc niêm phong ba xí nghiệp đầu tư của Mỹ, đúng là đã mang đến một vài tác dụng liên đới. Chính bản thân Nhiếp Chính Bang cũng không nghĩ tới, vậy mà lại có tác dụng giết gà dọa khỉ. Các xí nghiệp khác ở thành phố Lương Khê sau khi nhận được bức tâm thư của Chính quyền thành phố, trong một khoảng thời gian ngắn, đều đồng loạt tăng cường ý thức bảo vệ môi trường của bản thân, đối với việc xử lí nước thải lại càng nghiêm khắc, có thể xem đây là một sự ảnh hưởng tích cực rồi.

Công việc của Chính quyền thành phố bước vào quỹ đạo. Phía Nhiếp Chấn Bang trái lại rất hiếm khi có được sự nhàn rỗi như hiện giờ. Sự việc của tập đoàn dệt may, tự nhiên sẽ có người đi xử lí, không cần bản thân bận tâm quá nhiều, còn ở các pĐông diện khác, cũng có người phụ trách. Công việc của chính quyền thành phố Lương Khê, không giống như bên chỗ của thành phố Tân Lê, mỗi pĐông diện đều có hình thức riêng sẵn của nó, việc thu hút đầu tư cũng có chuyên gia phụ trách. Trừ phi bản thân Nhiếp Chấn Bang có ý tưởng nào mới, nếu không, không cần phải bận tâm quá nhiều, tình trạng này cũng chính là điều mà Nhiếp Chấn Bang hài lòng nhất.

Trong một khoảng thời gian ngắn, sau khi Nhiếp Chấn Bang rảnh rỗi, tầm mắt cũng chuyển hướng tập trung vào nhiệm vụ chuyên môn của mình, mảng tài chính.

Đời này, bằng thạc sĩ của Nhiếp Chấn Bang là về tài chính. Trong kí ức của kiếp trước, bắt đầu từ năm ngoái, từ khi tiền tệ của Thái Lan bị thả nổi, một cuộc khủng hoảng tài chính lan rộng toàn châu Á chính thức bùng nổ. Ngay trong khoảng thời gian hai tháng trướcsự dao động của tỷ giá tiền tệ Indonesia cũng đã chứng minh rõ sự thật này.

Ở trong trí nhớ, vào lúc này của kiếp trước, mặc dù nhà nước đã có một quyết định vô cùng táo bạo để cản trở sự tấn công ồ ạt của tĐông hiệu tài chính lớn và vốn lưu động quốc tế. Thế nhưng, cái giá phải trả sau này, Nhiếp Chấn Bang cũng biết rất rõ. Lần này, chính mình là một người biết trước mọi thứ, bất luận như thế nào, đều phải vì Tổ quốc mà làm thêm gì đó?

Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang đã nghĩ đến chủ sở hữu nắm đằng sau những dòng vốn lưu động kia, trong đó dẫn đầu là người có quốc tịch từ Mĩ. Tuy Mĩ vẫn luôn macho hào là tự do, dân chủ, nhưng, Nhiếp Chấn Bang cũng đâu ngây thơ như vậy. Nếu như không có chính phủ nước Mĩ hay những người có thế lực phía sau làm chỗ dựa, George Soros sẽ không có gan to thế đâu. Lộng hành khắp châu Á, càn quét cả Đông Nam Á và EGL, không lẽ, hắn không sợ bị người khác ám sát sao?

Cho nên, có thể khẳng định rằng, phía sau đám người đầu tư này nhất định là có những người khác ủng hộ, chỉ là mức độ không lớn mấy thôi. Hiện tại, chính mình lại đắc tội với chính phủ Mĩ, buộc tổng thống Will Franklin xin lỗi. Có thể suy đoán được rằng, lần này đây, sự tấn công của những kẻ đầu tư e rằng sẽ càng nghiêm trọng. Nếu như vì vậy mà khiến cho đặc khu Đông Cảng phải hứng chịu tổn thất nặng nề, khiến cho Tổ quốc phải hứng chịu một tổn thất cực kì lớn, Nhiếp Chấn chỉ nghĩ đến đây thôi cũng đã không thể ngồi yên rồi.

Ừm, chuyện này, bản thân tuy hiểu rõ, thế nhưng, cũng không thể nói ra một cách công khai được. Hiện giờ, bản thân hắn là một lãnh đạo chính phủ, chứ không phải là một chuyên gia tài chính chuyên nghiệp. Nếu như âm thầm để cho Lý Lệ Tuyết ra tay với tư cách tư nhân, thì giống nhau, cũng phải từ bên đặc khu Đông Cảng bắt đầu, đây là điều không thể tránh khỏi. Chỉ cần phía chính phủ chú ý, điều tra một chút là có thể tra ra. Nếu đã như vậy, còn không bằng thoải mái mà để cho nhà nước biết về việc này. Thậm chí, nếu có thể làm cho mình trở thành người chủ trì cho chiến dịch tài chính này, bằng chính sự hiểu biết của mình về toàn bộ sự kiện này, tuyệt đối có thể chỉ với giá thấp nhất pải bỏ ra là có được thắng lợi lớn nhất. Và hơn thế nữa, có thể nhờ vậy mà có thể giáng một đòn nặng vào mấy tập đoàn tài chính lớn này.

Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang lập tức cầm cây bút máy trên bàn lên, bắt đầu viết. Lúc này, đã là buổi chiều, gần đến giờ tan ca. Chẳng mấy chốc, ba, bốn tiếng đã trôi qua rồi. Viết xong chữ cuối cùng, nhìn thấy một chồng tài liệu dày trên bàn, Nhiếp Chấn Bang cũng lấy làm hài lòng.

Đôí với toàn bộ cuộc khủng hoảng tài chính, pĐông thức thể hiện mà Nhiếp Chấn Bang áp dụng chính là suy đoán. Từ sau khi đồng Baht của Thái Lan sụp đổ năm ngoái, đến sự sụp đổ của đồng Rupiah vào đầu năm nay, dự đoán rằng mấy tập đoàn tài chính lớn tuyệt đối sẽ không buông tha cho Đông Cảng, một trung tâm tài chính quốc tế này.

Mà Đông Cảng, đặc khu mới quay trở lại vào năm ngoái, Trung ương chắc chắn không dễ dàng nhân nhượng việc Đông Cảng bị những kẻ đầu cơ quốc tế hoành hành. Cứ thế qua lại, ắt sẽ có một trận chiến. Thậm chí, cả thời gian cũng đoán trước rồi, ước chừng ở khoảng tháng tám năm nay. Không những thế, lúc bắt đầu, tất nhiên sẽ tấn công thị trường chứng khoán Đông Cảng. Toàn bộ bài văn, lí lẽ súc tích, bố cục rõ ràng, bên trong trình bày và phân tích đều có lí do căn cứ cả. Bản thân Nhiếp Chấn Bang cũng rất hài lòng. Bài văn càng xuất sắc, sẽ càng đủ tăng thêm độ tin cậy.

Đứng lên, vươn mình một cái, bên ngoài Dịch Quân cũng bước vào ngay lập tức, rót cho Nhiếp Chấn Bang một tách trà nóng, lập tức nói:

- Chủ tịch, hay tôi làm cho anh chút mì vậy.

Nhiếp Chấn Bang nhìn lên đồng hồ, thật không ngờ, bây giờ đã là mười giờ tối rồi.

Lập tức, hắn mỉm cười nói:

- Tiểu Dịch, cậu về trước đi. Theo tôi nhớ thì trong tủ lạnh vẫn còn ít bánh mì và sữa. Đợi lát nữa, tôi tự sẽ hâm nóng lại rồi ăn. Tôi vẫn còn mấy việc nữa. Cậu mau về đi.

Đã theo Nhiếp Chấn Bang mấy năm rồi, tính cách của Nhiếp Chấn Bang, Dịch Quân coi như là biết rất rõ.

Lập tức, Dịch Quân cũng không chối từ nữa mà mỉm cười một cái rồi đi ra ngoài. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang lại ngồi xuống. Sau khi sửa chữa lại bài văn một lần nữa, khoảng gần mười hai giờ, lúc đó hắn mới rời khỏi văn phòng.

Trong nhà, Lý Lệ Tuyết giờ phút này đã nghỉ ngơi. Đối với phụ nữ đang mang thai thì thời điểm này là mệt nhọc nhất. Đổng Uyển thì vẫn ngồi trên ghế sofa, một ngọn đèn được thắp sáng. Thấy Nhiếp Chấn Bang trở về, cô lập tức bỏ sách xuống rồi đứng lên. Liếc nhìn Nhiếp Chấn Bang một cái, cô nói:

- Anh vẫn chưa ăn cơm đúng không?

Tận hưởng sự ấm áp của gia đình, một đêm trôi qua bình lặng.

Ngày thứ hai vừa đi làm, Nhiếp Chấn Bang liền nhấc điện thoại trên bàn lên, bấm máy gọi cho giáo sư Vương, thầy giáo của mình. Lúc này, tuy giáo sư Vương đã rời chức Bí thư Đảng ủy của đại học thủ đô nhưng vẫn là cố vấn của ủy ban tài chính quốc gia, đồng thời vẫn còn mang danh là cố vấn kinh tế của hội đồng nhà nước. Đưa bài văn giao cho giáo sư Vương, cũng đồng nghĩa với việc gửi lên cho Trung ương. Về điểm này, Nhiếp Chấn Bang cũng biết tới được.

Cuộc gọi vừa nối máy, tiếng của giáo sư Vương bên kia vang lên:

- Alo, xin hỏi tìm ai vậy?

Vừa nghe thấy giọng nói tràn đầy lực lượng của giáo sư Vương, giọng nói vẫn to và rõ ràng như trước, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười mà nói:

- Thầy à, dạo này sức khỏe thầy vẫn tốt chứ?

Nhiếp Chấn Bang bên này vừa mới nói, giáo sư Vương đã biết đó là ai. Đầu dây bên kia cũng truyền đến giọng cười vô cùng sang sảng của giáo sư Vương:

- Ha ha, là Chấn Bang đó à. Một lãnh đạo lớn như em, ngay cả việc học cũng khó tự mình đến một chuyến mà tại sao hôm nay lại rảnh rỗi gọi cho thầy thế?

Những lời nói này đúng là khiến cho Nhiếp Chấn Bang cũng có chút ngượng ngùng. Bằng Thạc sĩ của Nhiếp Chấn Bang, thật ra là chưa học qua buổi nào ở đại học thủ đô, trên cơ bản thì đều là thông qua việc liên lạc bằng điện thoại với giáo sư Vương để trao đổi mà thôi.

Điều chỉnh lại thái độ của mình, Nhiếp Chấn Bang chê cười nói:

- Thầy à, thầy cũng đừng có cười em. Thưa thầy, hôm qua em có viết một bài văn liên quan đến tình hình tài chính quốc tế. Em đã gửi nó qua cho thầy rồi, xin thầy hãy xem qua ạ.

- Hả? Một cán bộ lớn như em còn có lòng dạ thảnh thơi mà viết văn, vậy thầy phải cẩn thận xem mới được. Em gửi qua Air Express mà phải không. Vậy là buổi chiều này thầy có thể thấy được rồi.

Giáo sư Vương có một chút bất ngờ, giáo sư Vương rất thưởng thức người học sinh này của mình. Giáo sư Vương luôn cảm thấy rằng, tài năng của Nhiếp Chấn Bang là về mặt kinh tế. Đi làm cái cán bộ gì gì đó, thật là đáng tiếc mà.

Sau khi hàn huyên được vài lời rồi cúp máy, Nhiếp Chấn Bang nở nụ cười gượng gạo. Xem ra thầy vẫn còn chút canh cánh trong lòng vì mình đi theo con đường chính trị. Cấp bậc của thầy mình là hưởng đãi ngộ của phó cấp quốc gia. Thế nhưng, chưa một lần nào ông xem bản thân mình là một viên chức nhà nước. Vả lại, thầy cũng rất ghét kiểu làm việc của viên chức nhà nước, cho rằng nó quá nặng nề về lí luận.

Lời nói này, đúng là có ý châm chọc, mục đích căn bản e rằng, vẫn muốn khuyên mình nên suy nghĩ lại về việc quay về trường học nghiên cứu kinh tế.

Thế nhưng, đây rõ ràng là không thể nào. Tâm tư của mình, mình là người hiểu rõ nhất. Kiếp này quay về, ban đầu là muốn thay đổi vận mệnh của mình, sau đó là thay đổi vận mệnh của gia tộc, đến bây giờ là thay đổi tương lai của một huyện, một thành phố.

Dường như, mang cái ý nghĩa tu thân (trong tu thân dưỡng tính), rồi tới tề gia, trị quốc vậy.

Đương nhiên, khái niệm trị quốc ở đây, có lẽ chỉ là một khu vực, một thành phố. Tuy vậy, cái này cũng gần giống như các nước chư hầu thời cổ đại, cho nên dùng từ trị quốc cũng coi như là được. Về việc bình thiên hạ, bản thân có khả năng trèo lên đỉnh hay không, vậy thì phải xem sự cố gắng của bản thân mình.

Bây giờ, thay đổi vận mệnh Hoa Hạ, thay đổi vận mệnh quốc gia, quả thật đã trở thành mục tiêu phấn đấu của Nhiếp Chấn Bang.

Suốt một buổi sáng, Nhiếp Chấn Bang đều ngồi phê duyệt văn kiện, nền kinh tế của thành phố Lương Khê không dễ để phát triển. Lời nói này tuyệt đối không phải là lời khách sáo hay khiêm tốn. Hiện giờ, các hạng mục phát triển kinh tế ở thành phố Lương Khê đều rất tốt, đột nhiên thay đổi chính sách, cố tình đi thể hiện bản thân, ngược lại không tốt.

Buổi chiều, bên này đại học thủ đô, giáo sư Vương quả nhiên nhận được thư tín của Nhiếp Chấn Bang tại biệt thự của mình. Ngồi trong phòng đọc, mở phong thư ra, giáo sư Vương vừa đọc được tiêu đề đã bị cuốn hút. Suốt cả bài văn, giáo sư Vương đều xem một cách rất chi tiết, dùng hết thời gian một tiếng mới xem xong.

Đặt cặp kính mắt xuống, xoa nhẹ đôi mắt có vẻ mệt mỏi. Người già rồi, tinh thần giảm sút là điều khó tránh khỏi. Nhưng lúc này, trong lòng giáo sư Vương xuất hiện một sự xúc động lớn. Khủng hoảng tài chính châu Á, từ khi đồng Baht của Thái bắt đầu sụp đổ năm trước, giáo sư Vương với tư cách là một học giả về kinh tế nổi tiếng trong nước cũng có quan tâm đến điều này. Đến năm nay, kinh tế của mấy quốc gia Đông Nam Á liên tục sụp đổ, giáo sư Vương cũng đã mạnh dạn dự đoán sự phát triển tiếp sau đó của việc khủng hoảng tài chính. Đông Doanh sẽ phải chịu áp lực, giáo sư Vương thật ra đã lường trước rồi.

Thế nhưng, chuyện đặc khu Đông Cảng sẽ trở thành mục tiêu công kích chủ yếu của đám đầu tư quốc tế, giáo sư Vương quả thật không suy nghĩ qua.

Bởi vì, theo như cái nhìn của giáo sư Vương thì ai cũng biết, phía sau lưng đặc khu Đông Cảng chính là Hoa Hạ hùng mạnh. Đám người đầu tư quốc tế sẽ không thể tùy tiện lấy trứng chọi với đá. Thế nhưng, căn cứ vào lí luận của Nhiếp Chấn Bang, mục đích của đám nhà đầu tư là thông qua sự công kích Đông Cảng mà kéo Hoa Hạ xuống nước, từ đó sẽ làm đảo loạn kinh tế Hoa Hạ, sau đó thắng lợi trở về. Loại suy đoán này, đúng là quá chấn động mà.

Một nhóm tư nhân đối đầu với một quốc gia, có vẻ như điều này ít có khả năng. Nhưng, nghĩ đến Đông Doanh, nghĩ đến các quốc gia Đông Nam Á khác, giáo sư Vương bỗng có cảm giác toát mồ hôi lạnh. Nếu thật sự như thế, cho dù Hoa Hạ có thể thành công đánh lùi được đám người này thì cũng sẽ tổn hại nghiêm trọng.

Lúc này, giáo sư Vương cũng không thể ngồi yên nữa, ông đứng dậy ra khỏi thư phòng. Người bạn già của ông thấy bộ dạng giáo sư Vương như thế, cũng thấy khó hiểu. Giáo sư Vương đã gọi một cú điện thoại, kêu một chiếc xe rồi trực tiếp mang theo xấp tài liệu lên xe, nhìn người tài xế rồi bảo:

- Đến văn phòng làm việc của viện kinh tế nội các Chính phủ.

- Các vị, đây là dự đoán khá lớn mật của Nhiếp Chấn Bang, học sinh của tôi, hiện giờ đang là chủ tịch thành phố Lương Khê. Sau khi xem xong, tôi cảm thấy rất bất ngờ, ý kiến của mọi người ra sao?

Ở bên phía này của nội các Chính phủ, tập trung các nhà kinh tế học đứng đầu cả nước, giáo sư Vương cũng là một trong những nhân tài xuất sắc đó.

- Lão Vương, không thể không nói, lão già ông, gần về già rồi vẫn còn thu nhận được một học trò giỏi như thế. Đáng tiếc thay, một nhân tài như thế lại đi làm chính trị. Đối với giới kinh tế chúng ta, không biết là điều tốt hay xấu đây.

Ngay tiếp theo, một ông già đầu tóc trắng phau, tinh thần minh mẫn thở dài một tiếng, tán thưởng một câu.

Ông già này là giáo sư kinh tế học của đại học Hoa Thanh, giáo sư hướng dẫn của các tiến sĩ. Ở giới kinh tế học trong nước, có thể nói là nhân vật tựa Thái Sơn hay Bắc Đẩu, có cấp bậc, giống như giáo sư Vương, cũng là cố vấn kinh tế của nội các Chính phủ.

Tiếng nói vừa dứt, tiếp theo lời, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, gật đầu với một vẻ mặt nghiêm trọng nói:

- Vương lão, lão già như tôi cho rằng, sự suy đoán này của Nhiếp Chấn Bang có khả năng rất lớn đó. Bài văn này, theo ý kiến của tôi tạm thời đừng công khai ra ngoài, để tránh rút dây động rừng. Đối với việc này, ý kiến của tôi là từ các vị ngồi ở đây cùng nhau liên kết ký tên cho ý kiến rồi đưa lên cho Thủ tướng Vân.

Người đàn ông nói chuyện là chủ nhiệm của văn phòng kinh tế thuộc nội các Chính phủ, bản thân ông là một nhà kinh tế học nổi tiếng. Giống như Nhiếp Chấn Bang, ông ta cũng là một người thuộc cả trong chính trị lẫn kinh tế.

Lúc này bản thân Nhiếp Chấn Bang cũng không nghĩ đến, bài văn này đã đặt trên bàn làm việc của tổng bí thư Viên.

Noãn các ở Phía Tây Tử Cấm Thành là nơi ở của tổng bí thư Viên.

Trong phòng đọc sách mang hơi hướng cổ xưa, hai vị lãnh đạo cao nhất của Trung Quốc đang ngồi chung với nhau.

Nhìn bộ dạng cau mày của tổng bí thư Viên, thủ tướng Vân cũng mỉm cười an ủi nói:

- Tổng bí thư, tôi thấy chúng ta cũng không cần quá lo lắng. Tên nhóc Nhiếp Chấn Bang này đã có được kiến thức như vậy, thậm chí còn đoán trước được thời gian đại khái. Tôi thấy, tới thời điểm tháng Bảy, chúng ta lâm thời điều động cậu ta đi lên, để cậu ta chủ trì toàn cục, không phải là được rồi sao?

Nghe thấy lời nói này của thủ tướng Vân, tổng bí thư Viên cũng mỉm cười.

- Vậy thì cũng không chắc cần thiết như thế. Nếu như đã chuẩn bị từ trước, tôi tin các nhà kinh tế học của nước ta cũng có thể cho ra một phương án thích đáng. Tình hình cụ thể đến lúc đó rồi tính tiếp!



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch