Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 91: Sắp Xếp Của Nhiếp Lão

Chương 91: Sắp Xếp Của Nhiếp Lão



Máy bay bay thẳng lên trời

Khi máy bay đáp xuống sân bay thủ đô, Nhiếp Chấn Bang cũng thật xúc động. Đã ba năm, hắn mới trở lại, hắn đã trở lại thật rồi.

Bây giờ, Chu gia đã bị gạt ra rìa. Khi Thủ trưởng số 1 nhận chức thì Quốc nội chỉ còn lại một âm thanh, phải cải cách mở cửa. Lúc này, lực lượng bảo thủ đã bị chèn ép tới gần tuyệt cảnh rồi.

Ra cửa sân bay, một chiếc Mercedes-Benz E-Class 300E đứng chờ bên cạnh, thư ký hàng ngày của ông cụ đã chạy ra đón chào.

Ở kiếp này và kiếp trước có điều bất đồng chính là, tuy rằng Audi đã bắt tay với FAW, nhưng đồng dạng, bên này ô tô thủ đô cũng bắt tay với Mercedez - Benz.

Nói chúng, Audi trong nước đưa ra Audi 100 so với Mercedes-Benz cho ra đời E300 thì lạc hậu hơn nhiều, một cái là sản phẩm năm 82 còn Mercedes-Benz là sản phẩm ra cùng sản xuất đồng bộ năm 86. Hơn nữa theo hiệp nghị, mỗi sản phẩm mới của Mercedes-Benz, thì Mercedes-Benz thủ đô đều có quyền lực và tư cách yêu cầu sản xuất đồng bộ hoặc tiêu thụ cùng.

Cứ như vậy, trong tình trạng với mức giá cả bị chênh lệch không lớn quá, Audi cũng không có được sự uy phong hay là xưng vương trong thị trường xe cao cấp giống như kiếp trước. Mà ngược lại, tạo thành một cục diện đối lập của hai cường địch với Mercedes-Benz.

- Chấn Bang, một đường đã vất vả rồi, mau lên xe đi. Lúc này thủ trưởng đang chờ cậu ở nhà rồi.

Người thư ký rất thân thiết mà nhận lấy hành lý từ trong tay Nhiếp Chấn Bang rồi bỏ vào thùng phía sau xe.

Khi Nhiếp Chấn Bang đã lên xe, xe nhanh chóng khởi động, rời khỏi sân bay.

Vẫn là khu đại viện Hồng tường quen thuộc, vẫn là một nơi được đề phòng nghiêm ngặt, nơi này là hạch não trung tâm của cả quốc gia.

Xe đi thông suốt cả đường đi, đi thẳng tới cửa khu nhà. Mà lúc này, bà cụ đã đứng tại cửa ngóng chờ tự bao giờ.

Thấy Nhiếp Chấn Bang xuống xe, bà cụ cũng ra đón, sau khi ngắm Nhiếp Chấn Bang thật kỹ, bà cụ cũng đã có chút kích động:

- Khỏe mạnh hơn, cũng đen hơn, trở về là tốt rồi, tốt rồi.

Lúc này, ông cụ cũng từ trong phòng đi ra, tinh thần ông cụ không còn được như lúc trước rồi. Nhìn biểu hiện chín chắn hơn của Nhiếp Chấn Bang, ông cụ hài lòng gật gật đầu, mở ra cười đùa nói:

- Trở về là tốt rồi, nếu không trở về lỗ tai ông sắp bị bà nội cháu lãi nhải muốn thành kén rồi.

Thời gian mấy ngày tiếp theo, Nhiếp Chấn Bang cũng đã đi đến trường học một chuyến. Hiện giờ, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút xúc động. Đời trước, chính hắn cũng học đến lúc này nhưng, bởi vì sau khi Thủ trưởng số 1 nhận chức, Nhiếp gia bị đả kích không nhỏ, hơn nữa ở kiếp trước lúc này, cũng không có ông cụ bảo hộ Nhiếp gia nữa, Nhiếp Chấn Bang cũng vì thế mà bị đuổi học giữa chừng.

Hiện giờ cục diện của Nhiếp gia cuối cùng cũng đã được thay đổi, không chỉ như thế, Nhiếp gia hiện giờ đã trở thành lực lượng trung kiên của phái cải cách.

Ở nơi của Giáo sư Thạch, sau khi nhận được chứng nhận tốt nghiệp Nhiếp Chấn Bang lập tức đi đến văn phòng của Giáo sư Vương. Mấy năm nay, thân phận đảng viên của Nhiếp Chấn Bang đã sớm được giải quyết. Tuy nhiên, bởi vì Nhiếp Chấn Bang không phải nhập ngũ theo trình tự bình thường, nên liên quan tới tổ chức Đảng cùng với lý lịch học tập vẫn đều được bảo tồn ở đại học Thủ đô. Nói thẳng ra, ba năm quân nhân của hắn, trên lý lịch tuyệt đối không tra ra được.

Lúc này Giáo sư Vương lại nhắc đến chuyện để Nhiếp Chấn Bang cùng chính ông ta học nghiên cứu sinh. Lúc này đây, Nhiếp Chấn Bang thật ra cũng không từ chối mà vô cùng vui vẻ tiếp nhận lời mời của Giáo sư Vương, cũng ước hẹn chắc chắn rằng đợi đến khi nhập học, hắn nhất định sẽ tới đây.

Vào thời điểm này, Nhiếp Chấn Bang vô cùng rõ ràng, theo việc cải cách mở cửa của quốc gia không ngừng lan rộng, bằng cấp sẽ là một lợi thế quan trọng để cán bộ có thể thăng cấp. Lúc này, hắn nếu như đã chuẩn bị phải đi lên con đường này rồi, vậy thì có một số thứ quan trọng nhất định phải chuẩn bị cho tốt, tuyệt đối không được qua loa.

Về đến nhà, lúc này ông cụ đang nhàn nhã nằm trên xích đu, thấy Nhiếp Chấn Bang trở về ông cụ đột nhiên mở mắt, vỗ vỗ vào ghế đã bên cạnh mình nói:

- Chấn Bang, lại đây ngồi xuống, hai ông cháu ta trò chuyện một chút.

Nghe lời nói này của ông cụ, Nhiếp Chấn Bang cũng không có bất kỳ ý kiến nào, lập tức đi đến, hắn nhìn ông cụ rồi nói:

- Ông nội, dạo này ông có khỏe không?

Ông cụ lúc này khoát tay áo lắc đầu nói:

- Không được, lúc này trên thực tế ông cũng đã nửa bước là lui vào ở ẩn rồi. Hiện giờ Thủ trưởng Nam Tầm cũng đã lui, lão Dương Đầu cũng vậy. Trong đám lão già này, cũng chỉ còn lại có mình ông rồi, cũng đã đến lúc rồi.

Những lời này khiến cho Nhiếp Chấn Bang trong lòng kinh ngạc. Ông cụ còn ở tại vị hay không, điều này rõ ràng có một sự khác nhau rất lớn. Trước mắt, ông cụ là người có tư cách già nhất ở trong Ủy viên thường vụ Bộ chính trị. Có ông cụ ở, thủ trưởng số 1 bất kể thế nào cũng phải để cho Nhiếp gia một ít mặt mũi. Nhưng, một khi ông cụ lui lại thì, nếu con cháu Nhiếp gia có năng lực, vậy không có điều gì đáng nói. Nhưng cha hắn và bác cả, chỉ sợ muốn tiến thêm thì sẽ khó khăn hơn trước nhiều.

Nhìn vẻ mặt lúc này của Nhiếp Chấn Bang, ông cụ lập tức mỉm cười, hiện giờ ông cụ cũng có một loại cảm giác xem nhẹ hết thảy mọi thứ.

Ông cụ khoát tay áo nói:

- Đứa ngốc này, cái này thì có gì mà không nghĩ ra chứ? Sinh lão bệnh từ, cũ mới thay đổi, điều này vốn là một chân lý mà vạn vật trên thế gian đều bắt buộc phải tuân theo. Ông lui cũng tốt, không lui cũng tốt, điều này có vấn đề gì sao? Đời sau nếu không thua kém thì dù không có ông, Nhiếp gia cũng có thể kéo dài kế thừa tiếp tục. Nhưng nếu con cháu không hăng hái tranh giành, chẳng lẽ ông phải sống hoài hay sao?

Lời nói này của ông cụ, tuy nói thẳng ra nhưng lại có một sự thản nhiên, con cháu đều có phúc của con cháu. Hết thảy đều phải dựa vào chính mình.

Nói đến đây, ông cụ cũng thoáng nhìn qua Nhiếp Chấn Bang đang suy nghĩ. Giờ phút này, ông cụ gật gật đầu, đứa cháu này có thể nói là đứa cháu xuất sắc nhất trong đám con cháu của Nhiếp gia. Trước kia, ông cụ cũng không nhìn ra nhưng mấy năm nay, từng chuyện từng chuyện mà Nhiếp Chấn Bang làm đã dần dần hiển hiện ra uy lực của nó. Không nói đâu xa, ít nhất là trong ngành công nghiệp chế tạo máy móc cùng với tinh luyện thép đặc chủng và phát triển trang bị quân sự, giống như Thủ trưởng Nam Tầm đã nói vậy, một Nhiếp Chấn Bang có thể chống đỡ thiên quân vạn mã.

Lúc này ông cụ mới phát hiện, ánh mắt của Đổng lão cay độc đến cỡ nào.

Lập tức ông cụ cũng mở miệng nói:

- Chấn Bang, lần này cháu tốt nghiệp, theo quy định của quốc gia, cũn sẽ có sự phân phối cho các cháu đấy. Bên phía trường học của cháu định điều cháu đến tỉnh Dự Châu. Cháu chắc có biết nơi này là căn cứ địa cũ của ông đi, cán bộ Dự Châu phần lớn là môn sinh của ông, xem như là phạm vi thế lực của Nhiếp gia chúng ta. Nếu ở đây thực hiện bước đi đầu tiên, con đường quan lộ của cháu sẽ bằng phẳng rất nhiều nhưng ông đã từ chối.

Lại một lời nói khiến Nhiếp Chấn Bang vô cùng rung động. Vốn trong kế hoạch của Nhiếp Chấn Bang, dù không phải là Dự Châu, thì ít nhất đi đến Việt Đông, nơi thuộc phạm vi thế lực của Diệp gia. Hoặc có thể đi đến tỉnh Giang Nam, nơi cha hắn là Nhiếp Quốc Uy đang nhậm chức cũng được. Sau đó ở một xã, thị trấn nào đó đảm nhiệm một cán bộ theo từ cơ sở đi lên, đây chính là con đường mà Nhiếp Chấn Bang thiết kế cho mình. Nhưng lúc này, ông cụ đột nhiên nói bỏ rồi, thế này làm sao Nhiếp Chấn Bang lại không giật mình cho được. Nhìn ánh mắt bình tĩnh của ông cụ, Nhiếp Chấn Bang cũng nói:

- Ông nội, chuyện này là vì sao vậy? Theo cơ sở khởi đầu không tốt sao? Cháu cảm thấy được, về sau theo con đường chính trị, tổ chức sẽ càng ngày càng coi trọng như người có kinh nghiệm từ dưới cơ sở, làm như vậy...?

Với nghi ngờ của Nhiếp Chấn Bang, ông cụ chẳng những không có chút mất hứng, ngược lại vô cùng vui mừng. Con cháu Nhiếp gia cái gì cũng tốt, cái gì cũng nghe lời, nghe lời đến nỗi không có ý kiến và suy tính của chính mình, đây cũng là chuyện mà Nhiếp lão vô cùng tiếc nuối. Hiện tại xem ra, quản giáo nghiêm khắc cũng có chút không tốt, mà đứa cháu Nhiếp Chấn Bang lớn lên trong dân gian này, lại cho Nhiếp lão một hy vọng.

- Ha ha, Chấn Bang, công tác cơ sở đấy, chủ yếu là chỉ huyện thị và thành phố cấp ba, theo trình tự đi lên phải từ thị xã và thịt trấn sao? Điều nay không phải là nhất định, cho nên lần này đơn vị công tác của cháu, ông đã sắp xếp xong cả.

Nói đến đây ông cụ dừng một chút, nhìn bộ dạng chờ đợi nhưng vẫn trầm ổn của Nhiếp Chấn Bang, ông tán thưởng gật đầu nói tiếp:

- Sáng ngày mai, cháu cầm thư giới thiệu trực tiếp đi Trung ương Đoàn báo danh.

Nghe ông cụ nói như vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng kinh ngạc há to miệng nhìn ông cụ, trong lòng Nhiếp Chấn Bang giật mình, chẳng lẽ ông cụ cũng tái sinh trở về sao? Phải biết rằng, kế tiếp Thủ trưởng đều chỉ có đi ra từ Trung ương Đoàn. Hơn nữa, vị thủ trưởng của nhiệm kỳ sau này nữa hiện giờ cũng là đang nhậm chức tại Trung ương Đoàn. Nghĩ đến đây, trong lòng Nhiếp Chấn Bang lửa nóng nổi lên hừng hực.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch