Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trường Ninh Đế Quân

Chương 100: Mệnh sát mười tám

Chương 100: Mệnh sát mười tám

Shared by: epubtruyendich.com

=== oOo ===



Khi Thẩm Lãnh đến chỉ mang theo một đội mười người, giữa đường có người bị thương lại sắp xếp người đưa về làm giảm đi hai người, hiện tại bên cạnh chỉ còn lại có chín người. Mà giờ này phút này, chín người này đang đứng ở cửa phòng che chắn trước những thám báo kia, đối diện với hơn hai trăm chiến binh tinh nhuệ của biên quân bắc cương, nhân số chênh lệch nhiều, nhưng nhìn như là một ngọn núi đấu với một ngọn núi.



Quân phục chiến binh thủy sư màu xanh đậm trên người bọn họ so với quân phục biên quân màu đen phía đối diện, kiểu mẫu giống nhau, ngoại trừ màu sắc ra thì chỉ có huy hiệu trên ngực là khác nhau.



"Công!" Bùi Khiếu gầm lên một tiếng.



Ba đội mười người đồng thời tiến lên phía trước, tiến công người của thủy sư từ ba phương hướng. Bọn họ đã trải qua sự huấn luyện giống nhau, cho nên song phương đều hiểu ý đồ của nhau là gì.



Một màn mưa tên bắn nhanh đến, tám người đồng thời lui về phía sau Vương Khoát Hải, một tấm cự thuẫn cung cấp màn chắn cho tất cả người.



Sau một lượt tên nỏ ba đội mười người của đối phương đã đến trước mặt, rút hoành đao ra hô hào xông lên.



Vương Khoát Hải chọc cự thuẫn xuống, một tiếng bịch vang lên, đó chính là tiếng trống trận tiến công.



Phòng thủ?



Chuyện không thể.



Tám người ở sau lưng đồng thời xông ra ngoài, đầu tiên là liên nỏ bắn một trận. Trong ba tức đó tám người gần như đã bắn hết tất cả chín mũi tên, phía đối diện chiến binh đi tới gần kêu thảm ngã xuống một lớp.



Dương Thất Bảo xông lên trước nhất, hoành đao trong tay nhanh đến mức khiến người ta run sợ, đao của chiến binh ở phía đối diện vừa mới giơ lên, hoành đao của gã đã xẹt qua cổ người nọ.



Dương Thất Bảo xông ra ngoài trong cơn mưa máu, một đao trực tiếp chém đứt đầu chiến binh thứ hai, hai thanh hoành đao từ bên cạnh chém xuống gã nhanh như chớp, đao còn ở giữa không trung, cự thuẫn từ phía sau đâm đến trực tiếp đánh bay hai người kia ra ngoài.



Vương Khoát Hải thân cao gần hai mét, cường tráng như trâu, gã ta một tay cầm cự thuẫn lao lên phía trước, thứ đang cầm trong tay còn lại không phải hoành đao chế thức của Đại Ninh, mà là một cây Lang Nha Bổng hết sức nặng nề.



Bịch một tiếng!



Lang Nha Bổng nện lên mũ sắt của một tên chiến binh, mũ sắt trực tiếp rơi xuống dưới, một khắc sau máu lẫn với óc màu trắng từ phía dưới mũ sắt chậm rãi chảy ra.



Lúc này Thẩm Lãnh từ trên tường thành đứng lên bắt đầu bắn tên, bắn liền bốn mũi tên, hai tên chiến binh xông lên trước bị trúng tên trên lưng, người ngã sấp về phía trước. Có người kịp phản ứng bắt đầu phản kích lên tường thành, khổ nỗi tầm bắn của liên nỏ ngắn hơn cung cứng.



Thẩm Lãnh chạy nhanh trên tường thành, vừa chạy vừa bắn tên, kiếm như sao băng, từng tên, từng tên chiến binh bị hắn tước đi sinh mệnh.



Bùi Khiếu phát hiện rõ ràng nên là y chiếm ưu thế tuyệt đối mới đúng, rõ ràng số người của y nhiều hơn đối phương ít nhất là gấp hai mươi lần, rõ ràng đều là chiến binh do Đại Ninh huấn luyện ra, nhưng tại sao từ lúc bắt đầu đã không có chút chủ động nào đáng nói?



Chín chiến binh thủy sư ngăn cản cuộc tiến công của đối phương, dựa vào lưỡi đao sắc bén và một tấm cự thuẫn kia cứng rắn giết ngược trở lại. Ba đội mười người xung phong đợt đầu tiên bị đánh gục một phần ba giống như chém dưa thái rau. Mọi người đều rất quen thuộc phương thức di chuyển của đội mười người, chỉ xem ai xuống tay nhanh hơn thôi.



Nhưng mà trong số những người Thẩm Lãnh mang đến, có ba người có thể nói là biến thái.



Vương Khoát Hải, Dương Thất Bảo, Cổ Lạc.



Ba kẻ này phối hợp với nhau thì giống như một cái cối xay thịt xoay tròn với tốc độ cao, những người tới gần hoặc là bị hoành đao chém giết, hoặc là bị Lang Nha Bổng đập nát sọ não.



Một tên biên quân võ nghệ không tầm thường rốt cuộc cũng tới gần, một đao quét qua cổ Vương Khoát Hải, động tác của Vương Khoát Hải thoáng khựng lại một chút, khi mắt thấy đao kia sắp rạch lên cổ họng gã ta, mũi đao đột nhiên lùi về phía sau.



Dương Thất Bảo một cước đạp vào ngực tên biên quân kia, góc độ của một cước này khó lòng phòng bị, lúc gã lao đến bên cạnh Vương Khoát Hải thình lình xoay người sang, từ đối mặt với tên biên quân kia đổi thành đối lưng với nhau, người áp thấp xuống, hai tay chống lên mặt đất, chân phải đạp ra thật mạnh.



Một cước này, lồng ngực của tên binh sĩ biên quân lập tức lún xuống, có trời mới biết đã gãy mấy cái xương sườn.



Một tên đội chính đội mười người biên quân nhân cơ hội đi lên, đao chém thẳng vào gáy Dương Thất Bảo, đây là phương thức giết người mà binh sĩ Đại Ninh thích nhất, một đao rơi đầu người.



Mà trong khoảnh khắc mắt thấy đao kia sắp cắt cổ Dương Thất Bảo, Lang Nha Bổng đã đến huyệt thái dương của người đó trước một bước... Giống như tiếng sấm nổ bên tai, lực độ của một gậy này giống như trực tiếp xuyên thẳng qua hộp sọ, đầu liền thay đổi hình dạng ngay trong khoảnh khắc gậy tiếp xúc với huyệt thái dương.



Hốc mắt nứt ra, nhãn cầu bị đánh bật ra ngoài, dưới lực độ cực lớn hình dạng của cái đầu trở nên thê thảm đến như thế.



Một trận phản sát, chín người của thủy sư đánh lui ba đội mười người của biên quân, còn giữ lại gần một nửa số người của đối phương trên mặt đất.



Một tên binh sĩ biên quân bị thương khó nhọc bò trở lại, cố sức ngóc nửa thân trên lên vẫy tay với đồng bào của mình, hy vọng có người có thể đến kéo mình một chút.



Biên quân của Đại Ninh đều là huynh đệ, không phải sẽ không thấy chết mà không cứu sao?



Dương Thất Bảo đi đến phía sau người này, túm lấy mũ sắt của hắn ta lột xuống, ném qua một bên: "Ngươi không xứng mặc y phục này, không xứng đội mũ sắt này."



Gã một tay ôm đầu của tên binh sĩ biên quân kia kéo lên trên, hoành đao trong tay phải cứa trên cổ tên biên quân vài cái, vừa cứa vừa nhích lên trên... Cùng với một tiếng rên, đầu của hắn ta bị cắt đứt, máu phun ra như thác nước, phun ướt đẫm khắp người hắn ta.



Dương Thất Bảo giơ cái đầu người kia lên lắc lắc: "Các ngươi còn không có phân lượng bằng kẻ thù bị giết chết, cái đầu người này ngay cả tư cách treo trên đai lưng của ta cũng không có."



Gã ném người đầu sang một bên lui trở lại trong đội ngũ của mình. Lúc này Cổ Lạc hai tay mỗi tay xách một cái đầu người đang ngây ra, đột nhiên ý thức được những cái đầu người này không có giá trị, vì thế cũng ném đi.



"Lên cho ta, lên hết cho ta!"



Bùi Khiếu nổi giận không ngừng thúc giục, phần lớn những thân binh mang đến này là tử sĩ y mang từ gia tộc đến, một số khác đều là thân tín y đã thu phục trong mấy năm nay, đương nhiên những người này biết một khi thất bại thì vận mệnh của bọn họ sẽ là gì, tất cả đều dằn lòng xông lên giống như điên.



Chín người Vương Khoát Hải bọn họ nếu có thêm hai tấm khiên chắn nữa thì nhất định có thể kiên thủ được lâu hơn, lúc này tên nỏ của đối phương cũng gần như đã bắn hết, hơn một trăm người lao vào bọn họ giống như thủy triều.



Chín người xếp thành hàng chữ "nhất" đứng ở đó, nắm chặt binh khí chờ đợi khoảnh khắc va chạm.



Ngay trong khoảnh khắc biên quân xông lên, Vương Khoát Hải bỗng nhiên hô lớn một tiếng rồi ném cự thuẫn đi, sau đó đột nhiên lách người sang bên cạnh.



Mạnh Trường An từ sau lưng gã ta lao ra ngoài, lúc chân phát lực gần như đạp vỡ nền gạch xanh trên mặt đất!



Cú ném này của Vương Khoát Hải cực kỳ hung tàn, hung tàn hơn là tốc độ của Mạnh Trường An lại không chậm hơn tấm khiên chắn bao nhiêu. Cự thuẫn đập vào người khiến hai tên biên quân phía trước ngã ngửa, hắc tuyến đao của Mạnh Trường An cắt rơi một cái đầu người ở phía sau.



"Giết!"



Dương Thất Bảo thét một tiếng, giống như một con hổ điên.



Ở sau lưng bọn họ, mười mấy thám báo đã được cởi trói lao ra ngoài. Ngay lúc chiến đấu kịch liệt vừa rồi Mạnh Trường An lao vào trong phòng cởi trói cho thủ hạ, bọn họ nhặt binh khí bị vứt bỏ của những tử thi kia, theo Mạnh Trường An xông ra ngoài.



Mạnh Trường An là hổ, Dương Thất Bảo là hổ, mà đám người ở phía sau cũng là hổ.



Cuộc phản công đột ngột như vậy làm cho biên quân phía đối diện rối loạn trận hình. Mạnh Trường An từ đầu này giết đến đầu kia, sau khi xuyên qua trận hình liền lao tới chỗ Bùi Khiếu.



Giờ khắc này, Bùi Khiếu mặt xám như tro tàn.



Nhưng Bùi Khiếu cũng không phải là phế vật, y từng đứng thứ hai kỳ thi lớn toàn quân.



Tuy rằng trước đó đã bị Mạnh Trường An đạp mấy cước, nhưng thể lực của y vẫn tốt hơn Mạnh Trường An lúc này nhiều. Mạnh Trường An đã chém giết quá lâu rồi, con người cũng sẽ có cực hạn.



Hai thanh hắc tuyến đao chạm vào nhau, Mạnh Trường An đã mỏi tay nên không có thể cầm chắc đao, hắc tuyến đao xoay tròn bay lên rơi xuống chỗ xa, sau đó chân của Bùi Khiếu đã đến.



Mạnh Trường An nhấc hai tay lên bảo vệ ngực, một cước kia đá vào cánh tay gã, lòng bàn chân ma xát trên mặt đất lui về phía sau, mãi đến hơn hai mét mới dừng lại được.



Mạnh Trường An há miệng thở hổn hển, mắt đã hơi đỏ lên.



Thể lực à...



Gã bỗng nhiên nghĩ đến trận chiến trong rừng cây bên ngoài thư viện Nhạn Tháp ở thành Trường An. Lúc đó phương thức ra tay của Thẩm Lãnh khiến gã cảm thấy rất tốt, vô cùng tốt, đó là đấu pháp tiết kiệm thể lực nhất, nhưng mà gã lại không thích, gã thích việc gì cũng đều dốc hết toàn lực, không để phải hối hận hơn.



Trước mặt là kẻ địch, gã hạ một đao xuống, là một ngọn núi, hắn hạ một đao xuống.



"Chết!"



Bùi Khiếu sải bước đi qua, hoành đao nhắm thẳng đến cổ họng Mạnh Trường An, đúng lúc này phía sau y bỗng nhiên có một tiếng bịch trầm đục, dường như vật nặng gì đó rơi xuống đất.



Trong khoảnh khắc này Bùi Khiếu liền kịp phản ứng lại, còn có một kẻ đáng sợ vẫn luôn nấp trên tường thành dùng cung tiễn bắn chết thủ hạ của y. Cho nên y không chút do dự, cánh tay vung trở lại một đao quét ngang ra phía sau, đồng thời quay người nhìn về phía sau.



Một đao kia chém vào khoảng không.



Thẩm Lãnh sau khi chạm đất lập tức ngồi xổm xuống, một đao kia liền sượt qua đỉnh đầu hắn. Giây phút đao lướt qua Thẩm Lãnh đột nhiên đứng thẳng người, bạo lực đánh một kích giống như báo săn nhào về phía con mồi.



Thẩm Lãnh bất ngờ đứng lên huých khuỷu tay phải lên, một đòn cực mạnh này gần như trực tiếp đánh vỡ cằm Bùi Khiếu. Bị trúng đòn nghiêm trọng khiến người Bùi Khiếu bay ra phía sau, máu lẫn răng gãy từ trong miệng phun ra giữa không trung.



Thẩm Lãnh chọc đao xuống mặt đất rồi xông lên, mà Mạnh Trường An ở phía đối diện cũng đưa ra lựa chọn giống nhau trong cùng một thời gian, hai người một trái một phải nhưng động tác hoàn toàn đồng nhất!



Bùi Khiếu ở giữa không trung còn chưa rơi xuống đất đã bị Thẩm Lãnh túm được cánh tay phải, bị Mạnh Trường An túm được cánh tay trái, hai người đồng thời phát lực kéo một cái, đồng thời xuất cước lần lượt đá vào hai bên nách Bùi Khiếu!



Bịch!



Phập!



Hai cánh tay của Bùi Khiếu bị hai người bọn họ cứng rắn kéo xuống, đó là sức mạnh đáng sợ cỡ nào, sát ý đáng sợ cỡ nào!



Cơ thể Bùi Khiếu nặng nề rơi xuống mặt đất, sau khi mất đi hai cánh tay, thân thể kia trông quái dị đến vậy. Nằm trên mặt đất, miệng y phát ra tiếng khò khè khò khè, cằm bị đánh vỡ, cổ họng cũng rách, ngay cả âm tiết rõ ràng cũng không phát ra được.



"Người thắng nên có vài lời nói mới đúng, nói lời phong độ cao một chút, sau này ta cũng nói."



Thẩm Lãnh rút hắc tuyến đao của mình lên ném cho Mạnh Trường An, Mạnh Trường An giơ tay lên nhận lấy sau đó đao rơi đầu người rơi, tựa như một đao chặt lên cổ vịt, đầu vịt cũng sẽ lăn ra ngoài vậy. Chí ít thì đầu vịt còn có tám cách ăn, đầu người không có.



"Ta lười, có thể động dao thì hà tất phải động miệng?"



Mạnh Trường An cúi đầu nhìn hắc tuyến đao trong tay: "Sao lại nặng như vậy, binh khí rất thuận tay!"



Một giây sau Thẩm Lãnh đã giật lại, vẻ mặt quyết tuyệt: "Không cho!"



Mạnh Trường An ồ một tiếng, lẳng lặng nhặt con dao săn nhỏ trước đó đã ném xuống đất lên, nhét trở lại bên dưới giáp trụ của mình, quay lại liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Ta muốn thử lại một chút."



Thẩm Lãnh ôm hắc tuyến đao: "Cái này thật sự không thể cho, tiên sinh đã liều mạng đổi lấy đấy."



Mạnh Trường An cười: "Ngu ngốc."



Thẩm Lãnh: "Cười cái rắm!"



Mạnh Trường An đặt mông ngồi xuống, nhìn trận chiến đấu ở bên khác đã chấm dứt: "Thế này không có nghĩa là binh của thủy sư ngươi lợi hại hơn binh của bắc cương chúng ta."



Thẩm Lãnh nhún nhún vai: "Ngu ngốc."



Mạnh Trường An hơi ngẩn người, sau đó cười ha ha.



Thẩm Lãnh: "Không được cười."



Mạnh Trường An: "Cứ cười."



Thẩm Lãnh: "Lần đầu tiên thấy người bị chửi ngu ngốc còn cười vui vẻ như vậy."



Mạnh Trường An ừm một tiếng, nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Sắp mười tám tuổi rồi."



Thẩm Lãnh: "Hửm? Ai mà không phải?"



Mạnh Trường An nằm xuống mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: "Đạo nhân đó nói ta mệnh sát đến mười tám, sau mười tám thì không còn kiêng kị gì... Lãnh Tử ngốc, sau này đến lượt ta rồi."





Trang 51# 2








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch