6-7 hán tử cường tráng ở đầu ngõ lấm la lấm lét nhìn nhìn, sau khi xác định không ai liền nhấc chân lao vào bên trong, lúc đến cửa viện rút đoản đao ra, một người trong số đó ở ngoài tiểu viện khẽ vỗ cửa.
"Xin hỏi có người ở nhà không?"
Trà gia đang đâm kiếm ở trong viện, nghe được tiếng đập cửa lại nhìn về phía Thẩm tiên sinh đang nằm chợp mắt trên ghế, khóe miệng Thẩm tiên sinh hơi nhếch lên: "Tiếng rút đao."
Trà gia gật đầu, đi qua kéo cửa ra, những hán tử kia lập tức xông tới, Trà gia lại lui qua một bên chứ không cản trở.
Sau khi đám người đi vào hết rồi Trà gia đóng cửa lại, thuận tiện cài then.
6-7 hán tử kia lập tức có chút mờ mịt, người này dường như quá là khác với những mục tiêu bọn họ phải giải quyết trước đây.
Thẩm tiên sinh mở mắt liếc nhìn mấy người kia một cái, khẽ lắc đầu: "Thủ hạ của Mộc Tiêu Phong làm việc quá hấp tấp, sao lại không điều tra thêm rồi hãy phái người đến?"
Trà gia đi sang một bên nhặt mộc kiếm của mình lên tiếp tục đâm vào cái vòng sắt treo trên cây kia, nàng dường như hoàn toàn chẳng thèm để những kẻ đằng đằng sát khí kia vào mắt.
Trần đại bá từ trong phòng chống cây hoàng lê mộc kia đi ra, nhìn thấy những kẻ cầm đao kia lập tức sắc mặt đại biến, theo bản năng muốn trở vào phòng trốn, nhìn thấy Trà gia ở cách những kẻ đó gần nhất, ông lập tức quýnh lên, nhấc gậy chống cộc cộc lảo đảo từ trên thềm xuống: "Trà Nhi đi mau!"
Thẩm tiên sinh đứng dậy đỡ Trần đại bá: "Không sao, ngồi xuống nghỉ ngơi đi."
Ông Trần đại bá ngồi lên cái ghế tựa đó, còn mình thì rót một chén trà ngồi trên bậc thềm chậm rãi thưởng thức: "Cho các ngươi một cơ hội bây giờ trở về tìm thêm mấy người nữa đến."
Hán tử cầm đầu hừ lạnh một tiếng: "Đương nhiên chúng ta biết là ngươi dạy võ nghệ cho Thẩm Lãnh, cũng không có đánh giá thấp ngươi, chung quanh viện này đều là người của chúng ta, đừng quá cuồng vọng, lát nữa ngươi sẽ quỳ xuống cầu xin tha mạng."
Trà gia ở bên kia dường như có chút không nhịn được, mộc kiếm đâm ra hết lần này đến lần khác.
Thẩm tiên sinh cười gật đầu: "Ừ ừ, vậy thì mau lên đi."
Hán tử cầm đầu kia chửi một câu, hai người phía sau hắn lập tức lao tới chỗ Trà gia, mấy người khác lao thẳng tới Thẩm tiên sinh.
Trần đại bá sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, tay cầm chặt cây gậy, một ngư hộ bình thường, tuy rằng cũng từng thấy thủy phỉ giết người, nhưng nhìn thấy người cầm đao muốn hành hung ở khoảng cách gần như thế này thì làm sao có thể không sợ.
Một giây sau ông liền phát hiện sự lo lắng sợ hãi của mình có chút dư thừa rồi… Hai gã hán tử đi qua động thủ với Trà gia, một đao đâm ra phía trước, đao mới đi được nửa đường Trà gia quay đầu lại liếc hắn ta một cái, cái nhìn đó khiến tim của tên sát thủ này gần như ngừng đập.
Một nữ hài tử xinh đẹp như vậy, tại sao trong ánh mắt lại có sát khí ớn lạnh như thế này?
Bộp!
Trà gia tay phải vẫn đâm kiếm như cũ, tay trái nâng lên cho hán tử kia một bạt tai, hán tử kia bị tát một cú quay mấy vòng tại chỗ, lúc ngừng lại đâm một đao ra mới phát hiện mình đã sai phương hướng, lúc này hắn ta đang đưa lưng về phía Trà gia, một đao kia đâm vào không khí.
Hán tử thứ hai lia đoản đao quét ngang cổ họng Trà gia, Trà gia hơi nghiêng đầu tránh né một đao kia, sau đó tay trái lập tức túm lấy tóc của tên kia kéo xuống, mặt người nọ bị giật mạnh xuống, sau đó trơ mắt nhìn đầu gối Trà gia huých lên, lần này một đòn nặng nề trực tiếp đập nát mũi hắn ta.
Hai người sợ tới mức lui về phía sau, lại nhìn sang một bên khác, bốn sát thủ nhằm vào Thẩm tiên sinh đều đã té ngã trên mặt đất, không có vết máu, nhưng bốn người kia cũng không có hít thở, bởi vì quá nhanh nên không có ai thấy rõ Thẩm tiên sinh ra tay như thế nào, trong nháy mắt này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tên sát thủ đầu lĩnh sắc mặt trắng bệch, ngẩng đầu hô một tiếng: "Còn không ra tay?"
Ngay sau đó chung quanh viện liền có từng cái bóng đen đáp xuống, chỉ là tư thế đáp đất khá kỳ quái, không có ai đứng thẳng mà chạm đất… Trong giây lát ngắn ngủi, mười mấy đao khách che mặt bị người khác ném từ trên đỉnh tường chung quanh viện xuống, cung tên và nỏ trong tay cũng bị ném xuống.
Một hán tử mặc đồ màu trắng, trên mặt che khăn màu trắng ngồi ở một góc phía tây bắc trên nóc nhà, chỗ gã ngồi là phần xà nhà nhô ra ngoài, rất nhỏ, rất hẹp, tư thế ngồi giống như một con mèo vậy.
"Người của Quán Đường Khẩu." Bạch y nhân này cúi đầu nói một câu.
Trên tường bên trái cũng có một bạch y nhân đứng, cùng kiểu trang phục cùng kiểu che mặt, sau lưng buộc hai thanh đao một dài một ngắn, thế đứng rất lười nhác, một bộ dạng thật là phiền phức.
"Ồ… Quán Đường Khẩu thò tay ra xa đến như vậy, ta còn tưởng là đối thủ mới chứ."
Trên một cái cây lớn ở phía đông bên ngoài tường, một kẻ áo trắng che mặt khác khoanh tay trước ngực tựa vào thân cây, sau lưng buộc một thanh trường kiếm, trên chuôi kiếm có tua màu đen, cũng rất ít thấy.
Hắn ta dựa vào cây gật gật đầu: "Dùng bồ câu đưa tin về đi, người của Quán Đường Khẩu dường như nghĩ là ra khỏi thành Trường An thì có thể muốn làm gì thì làm rồi, để người trong nhà đánh mông bọn chúng."
Bên ngoài tiểu viện có người gõ cửa, Trà gia một cước một cái tát đã dọa cho hai tên kia lăn ra đất, không kiên nhẫn đi qua mở cửa. Một kẻ mặc áo trắng từ bên ngoài đi vào, tuy rằng cũng che mặt, nhưng một con mắt đặc biệt đó vẫn khiến người khác dễ dàng nhận ra gã là ai.
Kẻ này nheo mắt giơ tay lên lắc lắc xem như chào hỏi, ngoài cửa có mười mấy sát thủ che mặt nằm ngổn ngang.
"Lần này ta nhớ gõ cửa rồi."
Gã liếc nhìn tên sát thủ đầu mục còn lại trong viện, ánh mắt đã không còn vẻ khách khí như vậy nữa.
Lúc tên sát thủ đầu mục kia nhìn thấy con mắt ấy của bạch y nhân chân cũng mềm nhũn: "Hắc… Hắc…"
Hắc Nhãn đi qua túm tóc của người kia ép xuống, tay phải không biết làm sao đã có thêm một thanh chủy thủ, chủy thủ cứa ngang qua cổ người kia một nhát, sau đó tay trái đang túm tóc người kia xoay một cái, vết thương của hắn ta bắt đầu phun máu ra ngoài.
Thẩm tiên sinh vẻ mặt ghét bỏ.
Hắc Nhãn buông lỏng tay, thi thể rơi xuống đất, liếc nhìn một mảnh sân dính máu liên tục xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, lát nữa ta xách nước đến rửa."
Thẩm tiên sinh cười nói: "Ta tưởng các ngươi đều đã về thành Trường An rồi."
Hắc Nhãn lắc đầu: "Tạm thời không về, có một số việc vẫn chưa làm xong."
Gã khoát tay, ba người áo trắng bịt mặt trên nóc nhà, trên tường viện và trên cây lập tức vọt đi, những kẻ này người nào trông cũng có một khí chất chúng ta đã rất tuyệt rồi mà họ còn tuyệt hơn nữa, có thể tổng thể khí chất của Lưu Vân Hội đã như thế. Hắc Nhãn ra ngoài viện không bao lâu, 7-8 hán tử mặc áo trắng đi vào chuyển thi thể ra ngoài, bên ngoài có một cỗ xe ngựa lớn có khoang xe, sau khi chất hết thi thể xong, người cũng không vội đi mà thật sự đi lấy nước dội rửa sạch sẽ.
Thẩm tiên sinh thở dài: "Đây là một sự phục vụ rất xa hoa."
Không bao lâu trong tiểu viện liền khôi phục vẻ yên tĩnh, lúc Thẩm tiên sinh đi đóng cửa thì trước mắt tối sầm ngã thẳng xuống, Trà gia từ chỗ xa lao thẳng qua nhưng Thẩm tiên sinh đã rơi vào hôn mê.
Hơn một canh giờ sau, trước khi lang trung rời khỏi tiểu viện còn dặn dò Trà gia: "Tuyệt không được để ông ta quá mệt nhọc nữa, đây là dấu hiệu của việc vất vả lâu ngày thành bệnh, hiện tại dường như vẫn chưa có gì trở ngại, nhưng nếu tiếp tục chịu đựng, sợ là sẽ có vấn đề lớn."
Trà gia trả phí khám bệnh nhiều gấp đôi rồi tiễn lang trung ra ngoài, quay đầu lại liếc nhìn Thẩm tiên sinh tự chuồn ra ngoài nằm trên cái ghế nằm bĩu môi nói: "Lời lang trung nói, đa phần đều là hù dọa người khác."
Trà gia vừa trừng mắt, Thẩm tiên sinh vội vàng ngậm miệng, cầm khăn mặt gấp lại đặt lên trán mình: "Biết rồi biết rồi."
Trước đó Trà gia đã hỏi lang trung bây giờ tiên sinh có thể ăn những thứ gì, lang trung dặn dò phải ăn thanh đạm, Trà gia ngẫm nghĩ mình vẫn chưa từng nấu cơm cho tiên sinh lần nào, cảm thấy hơi áy náy, thế là hung hăng nói với Thẩm tiên sinh một câu nằm yên không nhúc nhích, sau đó xách một cái giỏ rau ra ngoài.
Nơi ở cách chợ cũng không quá xa, cho nên Trà gia quay về rất nhanh, có chút lúng túng nhìn Thẩm tiên sinh đang ngồi trong tiểu viện thu dọn mấy chậu hoa. Tiên sinh vôi vàng chạy chậm trở lại nằm lên ghế, cũng đặt khăn mặt lên trán: "Ta nằm đây, đang nằm đây."
Trà gia hỏi: "Tại sao ta không mua được?"
"Không mua được cái gì?"
"Lang trung nói cho ông ăn thanh đạm, ta ra ngoài đi một vòng, bất kể là trứng gà, trứng vịt, trứng ngỗng đều là vỏ trắng, đâu có cái gì vỏ xanh, lang trung đó quả nhiên chỉ biết lừa người khác."
Thẩm tiên sinh ngây ra một lúc, sau đó phì cười một tiếng, ho sặc sụa gần như nghẹt thở.
Trần đại bá cũng cười nghiêng ngả: "Nha đầu à, con cả ngày học võ luyện công, thật là có chút không nhiễm khói lửa nhân gian rồi, đi đi đi, lão già ta dẫn con đi mua rau, cơm trưa ta dạy con làm, vợ ta mất sớm, mặc dù ta nấu ăn cũng không tính là ngon lắm, nhưng cũng miễn cưỡng lấy ra được."
Trà gia lập tức vui vẻ: "Được được được, đại bá người đi cùng ta, tiên sinh ông... Nằm!"
Thẩm tiên sinh ồ một tiếng, cười lắc lắc đầu.
Trà gia vẫn là Trà gia đó, lẽ nào là mình nuôi nó quá chiều chuộng rồi? Lúc đó có thể tùy tiện cho xa phu một số bạc lớn, bây giờ vẫn không biết giá trà gạo dầu muối.
Nhưng tiên sinh cũng không cảm thấy mình đã sai cái gì, nữ hài tử, có thể nuôi chiều chuộng chút thì sao phải để nó đi chịu tội, học võ nghệ học binh pháp thao lược hoàn toàn khác xào rau nấu cơm, nỗi khổ nên chịu thì chịu, nỗi khổ không cần phải chịu thì không chịu,
Đơn giản.
Trà gia vừa đi vừa hỏi Trần đại bá: "Có phải ta kém Lãnh Tử quá xa không?"
Trần đại bá nói: "Cái đó khác nhau, lúc nhỏ Lãnh Tử đã sống cuộc sống gì chứ? Tên khốn khiếp Mạnh lão bản đó có mấy con ngựa trong nhà, nhưng lúc đưa hàng đều không chịu cho Lãnh Tử chở xe, thậm chí xe còn không cho nó dùng, chỉ bắt nó dùng vai vác, nếu Lãnh Tử không biết tự chăm sóc bản thân thì không sống được đến lớn như vậy..."
Trà gia gật đầu: "Trần đại bá, dạy ta nấu ăn đi, sau này lúc Lãnh Tử nghỉ phép về để hắn ăn cơm ta nấu, không để hắn vừa về nhà đã lao vào phòng bếp nữa."
"Sao đột nhiên nghĩ như vậy?"
"Lãnh Tử đã là chính lục phẩm rồi, giáo úy."
Trà gia ngẩng đầu nhìn trời, làm bộ như không sao cả nói: "Tuy rằng cũng không phải đại quan to tát gì, nhưng thủ hạ của hắn mà biết chuyện vừa về nhà liền nấu cơm, hắn sẽ không đẹp mặt."
"Còn nữa, nữ hồng dễ học không?"
"Chắc dễ hơn con luyện kiếm."
"Ồ a, vậy thì miễn cưỡng học một chút, lần trước lúc Lãnh Tử về thấy túi tiền đã bị rách nhiều chỗ, hẳn là hắn đã tự vá vài lần, nhìn cũng đừng xấu xí, lần sau ta học xong sẽ thêu cho hắn một cái hà bao."
Trần đại bá cười, ánh mắt lấp lánh đầy yêu thương.
Đúng lúc này Thẩm Lãnh từ đằng xa xách một con cá sấu dài hơn một mét về, tay kia còn xách một túi rau. Trà gia nhìn thấy Thẩm Lãnh ánh mắt cũng sáng lên, vừa định lao đến thì nhìn thấu bên hông tên kia đeo một cái hà bao đẹp đẽ, lúc đi còn lắc bên trái lắc bên phải theo nhịp bước nữa.
Khóe miệng Trà gia hơi nhếch lên.
Thẩm Lãnh ở cách hơn mười mét đứng lại theo bản năng, nhìn nhìn xung quanh xem có cây hay không.