Cơn đau đớn do mấy mũi tên trên lưng mang đến ngược lại còn khiến Hắc Nhãn có vẻ càng bình tĩnh hơn, mặc dù tốc độ xuất thủ của thiết thiên trở nên chậm hơn một chút nhưng vẫn là mưa gió không lọt.
Hai đầu con ngõ nhỏ này đều là người của Quán Đường Khẩu, tất cả những gì Mộc Lưu Nhi thiết kế cũng không quá tinh diệu, chỉ vì người của Quán Đường Khẩu tới quá nhiều.
Hơn nửa số người quả thực đã đến tiểu viện của Thẩm Lãnh, người đi ít thì tất nhiên không thể dẫn dụ cao thủ của Lưu Vân Hội đi.
Mà gần một nửa số người còn lại, dường như cũng đủ để đối phó với Hắc Nhãn.
Hắc Nhãn bị ba mũi tên cắm trên lưng nhưng động tác vẫn rất sắc bén, cho dù gã đã chảy rất nhiều máu, nếu tiếp tục đánh như vậy, cho dù Liên Ly không tự tay giết gã, gã cũng sẽ chết vì mất máu quá nhiều.
Nhưng gã lại hoàn toàn không quan tâm.
Tốc độ công kích của Liên Ly cực nhanh, trên ám đạo thành Trường An lưu truyền một câu, là một tấc quang âm một tấc vàng, Liên Ly giết người tấc quang âm.
Giá tiền của nàng ta rất cao, hơn nữa chỉ lấy vàng, nếu dựa theo tốc độ giết người của nàng ta mà tính toán thù lao, tấc vàng đó khó mua được tấc quang âm.
Nhưng Hắc Nhãn phòng thủ kín không kẽ hở, cho dù vòng tròn kia hung ác đến mức nào, đoản đao âm tàn đến mức nào, nhưng từ đầu đến cuối đều nằm ngoài thiết thiên.
Năm ấy trên đường từ Trường An đến Tây Thục đạo hai người giao thủ như vậy rất nhiều lần, con mắt trái của Liên Ly chính là bị Hắc Nhãn một thiên chọc mù.
Keng một tiếng, vòng tròn đoản đao đồng thời đập lên thiết thiên, rõ ràng vì mất máu quá nhiều mà lực khí tan rã khiến Hắc Nhãn lùi về phía sau vài bước, dùng thiết thiên chọc xuống đất để giữ vững cơ thể.
"Ồ… Trở nên mạnh rồi à."
Gã ngẩng đầu nhìn Liên Ly, nhổ một ngụm nước miếng dính máu.
"Nữ nhân khiến bản thân trở nên mạnh như vậy, nhất định rất vất vả nhỉ."
"Ngươi câm miệng!"
Liên Ly lại cướp công lần nữa, chiêu này nhanh hơn chiêu kia, người của Quán Đường Khẩu ở hai bên đều đã thấy được kết cục, cứ đánh tiếp như vậy, không quá nửa nén nhang là Hắc Nhãn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Mà lúc này, Mộc Lưu Nhi đứng trên sườn núi cao ở cửa trấn cau mày nhìn cảnh đêm bên bờ sông phía xa, một sát thủ Quán Đường Khẩu chạy nhanh tới: "Thiếu gia mời đại đương gia qua ngay."
Mộc Lưu Nhi sắc mặt hơi thay đổi: "Ngay lúc này?"
Nàng ta xoay người nhìn về phía trong trấn: "Đã bắt được chưa?"
"Vẫn chưa, nhưng Hắc Nhãn hẳn phải chết."
"Vậy thì tốt." Mộc Lưu Nhi vẫy tay cho người dắt một con ngựa đến: "Ta đi gặp công tử, các ngươi sau khi đắc thủ liền rút khỏi trấn, nói với Liên Ly sau khi giết Hắc Nhãn ta cho nàng ta hai tháng về thăm cha mẹ nàng ta, không cần tới gặp ta."
Sau khi nói xong Mộc Lưu Nhi lên ngựa rời đi, tất cả người của Quán Đường Khẩu ở cửa trấn bắt đầu tràn vào trong trấn, đêm nay đã định trước là sẽ không an bình.
Trên tường hai bên ngõ nhỏ đều là vết hằn, dấu vết thiết thiên rạch qua, dấu vết đao và vòng tròn rạch qua, đêm khuya trong ngõ nhỏ tiếng binh khí va chạm khiến bao nhiêu người trong hộ dân ở hai bên trốn trong chăn run cầm cập.
Hàng loạt đốm lửa lóe lên, trong đốm lửa do binh khí và binh khí ma sát bắn ra đều mang theo sát khí.
Phụp một tiếng, vòng tròn để lại một vệt máu dài ngoằng trên ngực Hắc Nhãn, Hắc Nhãn rên hự một tiếng, nhưng thiết thiên trong tay cũng đâm xuyên qua vai trái Liên Ly, nếu không phải Liên Ly tốc độ phản ứng cực nhanh, một đòn này có thể đâm thủng tim nàng ta.
Hắc Nhãn cầm thiết thiên lao nhanh về phía trước, Liên Ly lùi nhanh về phía sau, nhưng thiết thiên vẫn thâm nhập từng chút từng chút, mũi thiên đâm xuyên ra sau lưng nàng ta, nhưng nàng ta cắn răng không phát ra bất cứ âm thanh nào.
"Giữa ngươi và ta, cũng phải chết một kẻ mới được."
Hắc Nhãn đột nhiên dừng chân, thể lực suy yếu khiến đầu gối gã mềm nhũn hơi khuỵu xuống, thiết thiên chọc xuống đất kêu keng một tiếng, gã khuỵu xuống toét miệng cười, máu thuận theo khóe miệng gã chảy xuống.
Liên Ly đưa tay che vết thương trên vai trái, nếu thấp xuống một chút nữa, có thể nàng ta đã ngã xuống trước Hắc Nhãn rồi.
"Người chết nhất định là ngươi, ta cũng phải cho con mắt của ta một lời giải thích."
Liên Ly hít sâu một hơi, lao lên một đao rạch vào cổ họng Hắc Nhãn, Hắc Nhãn nhìn có vẻ đã lung lay sắp đổ, một đao kia dường như thế nào cũng không tránh khỏi rồi.
Nhưng khoảnh khắc lưỡi đao sắp sửa cắt đứt cổ họng Hắc Nhãn, gã thình lình ngã ngửa về phía sau, lúc đoản đao lướt qua, mặt Hắc Nhãn hướng lên trên, mũi đao sượt qua chóp mũi gã.
Hắc Nhãn một tay chống đất thình lình bộc phát ra một sức mạnh khiến kẻ khác sợ hãi, một tay chống xuống, hai chân co lại sau đó liền đạp mạnh ra, hai chân đạp vào ngực Liên Ly một cú cực nặng nề.
Liên Ly bay ra sau, Hắc Nhãn biết đây là cơ hội tốt nhất, chỉ cần đuổi theo, một thiên có thể đâm thủng cổ họng nàng ta.
Nhưng mà khí lực của gã gần như đã tiêu hao hết, sát thủ của Quán Đường Khẩu ở bốn phía cũng sẽ không cho gã cơ hội này.
Một tên sát thủ của Quán Đường Khẩu từ trên nóc nhà nhảy xuống, xách dao lao về phía Hắc Nhãn đang ngã ngồi trên mặt đất, lúc đến cách Hắc Nhãn chỉ có một bước chân, đột nhiên sau lưng hơi lạnh, sau đó hắn ta liền nhìn thấy mũi đao của một thanh đao từ vị trí tim đâm xuyên qua trước ngực mình.
Người áo trắng che mặt quen đeo trường đoản song đao xuất hiện sau lưng hắn ta như ma quỷ, rút đao về, sát thủ của Quán Đường Khẩu mềm oặt ngã xuống.
"Thảm quá đi." Hắn ta liếc mắt nhìn Hắc Nhãn một cái: "Lần đầu tiên thấy huynh thảm như vậy."
Trên xà nhà chỗ xa, người áo trắng che mặt ngồi như con mèo ở đó hai tay giơ ra phía trước, hai tay tám tiêu, một hàng sát thủ trên nóc nhà phía đối diện lập tức ngã xuống.
Ở một bên khác, một luồng kiếm quang sáng loáng lóe lên.
Chùm tua màu đen tung bay trong kiếm quang, đó không giống như kiếm chiêu mà giống một người độc vũ dưới trăng hơn, bóng dáng gã ta lả lướt bất định, xoay tròn bay lượn trên nóc nhà, dưới ánh trăng trong lá rụng, 6-7 tên sát thủ của Quán Đường Khẩu ngã xuống dưới kiếm vũ này.
Người áo trắng che mặt tay trái đoản đao tay phải trường đao bắt đầu xông lên giết, một đao nghênh diện đến, đoản đao trong tay trái hắn ta dựng thẳng lên cắt đứt cổ tay của tên sát thủ kia, trường đao bên tay phải từ dưới sượt lên trên, người kia liền bị phanh bụng ra.
Một sát thủ từ phía sau xông lên, bạch y đao khách xoay người, chuôi đao của trường đao bên tay phải đánh vào huyệt thái dương của người nọ, người nọ cơ thể vừa cứng ngắc, đoản đao đã rạch đứt cổ họng của y.
Người áo trắng bịt mặt ngồi trên nóc nhà nhìn Hắc Nhãn khẽ lắc đầu: "Còn được không lão đại."
Hắc Nhãn chống thiết thiên đứng lên: "Yên tâm, các ngươi ai cũng đừng hòng soán vị, cả đời làm tiểu đệ của ta đi."
Người áo trắng bịt mặt dường như cười cười, dáng vẻ nheo mắt lại trông có vài phần soái khí, gã nhún chân một cái từ trên nóc nhà nhảy lên một tường viện khác trong ngõ nhỏ, như đi bộ trên cầu độc mộc, tốc độ cực nhanh, tốc độ xuất tiêu ở hai cánh tay càng nhanh hơn, một hàng sát thủ của Quán Đường Khẩu đang đứng trên tường viện từng tên, từng tên một ngã xuống.
"Rút!"
Trong bóng đêm không biết là ai hô một tiếng, các sát thủ còn lại của Quán Đường Khẩu bắt đầu rút lui về phía sau, mặc dù về nhân số vẫn đang chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng giờ khắc này tất cả mọi người tựa hồ đều đã không còn bao nhiêu ý chí chiến đấu.
"Không rút được."
Phập một tiếng.
Một thanh hắc tuyến đao lóe lên huyết quang trong bóng tối, đao lướt qua, đầu người bay lên.
Sau khi dao của Thẩm Lãnh quét qua, người từ trong huyết vũ đi ra, đao pháp của hắn cùng hoàn toàn khác những cao thủ Lưu Vân Hội này. Người dùng phi tiêu nhìn giống như là người thu hoạch trong bóng tối, người dùng trường kiếm giống vũ giả nhảy múa dưới ánh trăng, mà kẻ dùng hai thanh dao kia đao pháp rất nhanh rất linh hoạt.
Đao của Thẩm Lãnh, đơn giản, trực tiếp, hữu hiệu.
Một đao một người, tuyệt đối sẽ không hai dao giết một người, hắn thể hiện việc giết người vốn tàn nhẫn này một cách cực kỳ bình tĩnh và bình thường, mỗi một đao đều không có mục đích khác, chỉ là vì giết người.
Sát thủ của Quán Đường Khẩu rút lui về phía hắn như thủy triều, lúc này lại muốn đi đối diện với người của Lưu Vân Hội hơn chứ không phải là sát thần này.
Người áo trắng che mặt ngồi trên tường liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Quá thô bạo."
Vũ giả dùng kiếm khẽ lắc đầu: "Không đẹp một chút nào."
Hán tử dùng song đao hơi ngây ra, thở dài: "Ta không đánh lại hắn."
Liên Ly ở chỗ xa sau khi ngã xuống một lúc lâu mới lấy lại nhịp thở, nếu lúc nãy Hắc Nhãn còn thêm một chút sức lực, nàng ta đã chết rồi, đây có thể là may mắn của nàng ta. Điều bất hạnh là, trợ thủ của nàng ta đang bị giết với tốc độ nhanh như bay, người còn sống thì chạy trốn với tốc độ còn nhanh hơn nữa.
Nàng ta cắn răng đứng lên, liếc nhìn Hắc Nhãn, oán độc và thù hận bao hàm trong cái nhìn đó giống như hàn băng vạn năm không thay đổi, ngay cả bị mặt trời kịch liệt thiêu đốt cũng sẽ không tan.
Nàng ta xoay người lao vào trong một viện tử bên cạnh, hán tử dùng song đao từ bên cạnh lao đến, trường đao duỗi ra ngăn nàng ta lại: "Lão đại nói ngươi và huynh ấy nhất định phải chết một người, huynh ấy là lão đại của ta, ta không dám giết huynh ấy, đành phải giết ngươi."
Liên Ly hơi hất cằm lên: "Chỉ bằng ngươi?"
Thẩm Lãnh từ trên nóc nhà nhảy xuống, bịch một tiếng đáp xuống đất, dường như cũng không đẹp mắt lắm, đáp đất quá mạnh, đổi lại là người khác có thể đầu gối đã chịu không nổi rồi, nhưng hắn vốn không giỏi thân pháp nhẹ nhàng.
"Dường như ngươi bị các đồng bạn vứt bỏ rồi."
Thẩm Lãnh nhìn lướt qua bốn phía, rất nhiều người của Quán Đường Khẩu đã mượn bóng đêm mà chạy trốn.
"Giao cho ta."
Hắc Nhãn cố đứng lên, cầm thiết thiên đi lên phía trước, thanh âm mũi thiên lướt trên mặt đất làm cho người ta nghe xong tai hết sức không thoải mái.
Liên Ly nhìn về phía Hắc Nhãn: "Ngươi còn có thể động?"
"Có thể, cánh tay có thể, chân có thể, lưng cũng có thể."
Hắc Nhãn làm một thủ thế mời, Thẩm Lãnh cùng cặp đao khách liếc nhau một cái, cặp đao khách bất đắc dĩ nhún vai: "Lời lão đại ta nói, ta không dám không nghe."
Hắc Nhãn quay người đóng cửa viện lại: "Ngươi sẽ nghe thấy tiếng hét sung sướng."
Cửa viện đóng lại, bên trong tiểu viện kia chỉ còn lại hai người Hắc Nhãn và Liên Ly.
Hai mươi tức sau, cửa viện mở ra, Hắc Nhãn lê chân từ trong sân đi ra, trên vai còn kẹp hoàn nhẫn, lệch nửa tấc là có thể kẹp lên cổ gã, đoản đao cắm trên cánh tay gã, xuyên qua cánh tay.
Thẩm Lãnh nhìn gã một cái, phát hiện cho dù là vậy con mắt đen quái dị đó cũng trở nên đáng yêu hẳn.
"Đánh thắng rồi?"
"Không ngừng."
"Giết rồi?"
"Không ngừng."
Thẩm Lãnh hơi ngây ra, sau đó ngẩng đầu nhìn trời: "Vậy ngươi cũng nhanh quá đấy."
Hắc Nhãn cười, khóe miệng chảy máu: "Ngươi cũng thật con mẹ nó phiền mà… Nàng ta là nữ hài tử, dù sao cũng phải cho nàng ta một cách chết có thể diện, chết trong tay ta khác với chết trong tay người khác, đối với nàng ta mà nói dường như lại dễ chấp nhận hơn một chút, chỉ là thật đáng tiếc… nữ nhân đầu tiên mà Hắc Nhãn ta coi trọng, lại chết ở trong tay ta."
Gã bám tường ngồi xuống: "Giúp một việc."
Thẩm Lãnh: "Ừm, nói."
"Chôn nàng ta đi, dù sao trông cũng đẹp như thế."
Thẩm Lãnh: "Được."
Hắn vác Hắc Nhãn lên: "Nhưng đó là việc của thủ hạ ngươi, nếu không lập tức cầm máu bôi thuốc băng bó cho ngươi, ta còn có thể giúp các ngươi hợp táng, nếu ngươi bằng lòng bỏ ra ít tiền, ta còn có thể đi mua hai bộ hỉ phục cho các ngươi, loại thêu chỉ vàng, trên ngực là hình hai con vịt, ta đã thấy, rất đẹp đấy."
Hắc Nhãn ngẫm nghĩ, thật đáng sợ.
"Ta đừng chết vẫn hơn, nghĩ thôi đã hoảng rồi."
Sau đó gã bỗng sực tỉnh, phì một tiếng: "Con mẹ nó đó uyên ương!"