Sau khi rời khỏi nơi đóng quân cưỡi ngựa chạy hơn mười dặm rồi đội ngũ ngừng lại, Võ Tân Vũ cho người tìm chút củi đốt lửa trại, Mạnh Trường An lạnh cóng đến mức run bần bật nhưng vẫn không nói một lời.
Bên trong cái áo khoác choàng bên ngoài của gã chỉ là một cái áo đơn, áo khoác dày hơn nữa thì cũng có ích lợi gì, hơn mười dặm đường này trên cơ bản là thân thể cũng đã đông cứng rồi, nhưng gã lại không bảo đội ngũ dừng lại.
Võ Tân Vũ căn dặn mấy thân binh một tiếng, mấy tên thân binh lập tức lên ngựa rời đi, biến mất ở đêm gió tuyết.
Gã ta ném mấy cây củi gỗ vào trong đống lửa: "Không nói?"
Mạnh Trường An cúi đầu: "Cảm ơn tướng quân."
"Chỉ như vậy?" Võ Tân Vũ bỗng bật cười: "Chẳng trách Quách Lôi Minh nói ngươi là cái hũ nút, quả nhiên như thế... Chạy thêm mười dặm nữa hàn khí vào xương, muốn giữ mạng không chừng phải cưa tay chân của ngươi đi, ngươi không sợ?"
"Ta sẽ không để cho mình trở thành một phế vật."
Thân thể Mạnh Trường An dần dần tiết ấm lại, cúi đầu nhìn con dao săn nhỏ bị ánh lửa chiếu sáng trong tay mình.
"Trước tiên ngươi ở chỗ ta làm một thời gian, ta suy nghĩ xem làm như thế nào để giữ ngươi ở lại không trả về."
Võ Tân Vũ nhìn Mạnh Trường An: "Chắc ngươi biết tại sao ta vội vã mang ngươi đi như vậy?"
Mạnh Trường An trả lời: "Tướng quân không có điều lệnh."
"Ha ha ha ha..." Võ Tân Vũ cười có vẻ hơi đắc ý: "Loại người kiêu ngạo đến tận xương tủy như Bùi Khiếu, tự nhiên là sẽ không lập tức cúi đầu nhặt quân lệnh mà ta ném dưới chân hắn lên ngay, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không hoài nghi, ta đột nhiên xuất hiện ở trong doanh các ngươi như vậy, hắn vẫn sẽ nhặt tờ điều lệnh kia lên xem."
Mạnh Trường An nhìn về phía Võ Tân Vũ: "Tại sao tướng quân lại đến?"
"Bởi vì có người không muốn để ngươi chết."
Võ Tân Vũ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, gã ta vốn là đi cùng với đại tướng quân Thiết Lưu Lê tới, lúc đi được nửa đường Thiết Lưu Lê bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, bảo gã ta lập tức dẫn người quay lại đưa Mạnh Trường An ra ngoài, ở giữa đường thì nào có giấy bút viết điều lệnh, tất nhiên trên người Thiết Lưu Lê có hổ phù điều binh của đại tướng quân, nhưng ông ta không muốn để cho người khác biết ông ta ở ngay gần đây.
"Không có điều lệnh, Bùi Khiếu sẽ không bỏ qua cho tướng quân."
"Điều lệnh?" Võ Tân Vũ nhún vai: "Lát nữa bổ sung một cái là được, ta cứ nói vội vã nên lấy nhầm, hắn có thể làm thế nào."
Mạnh Trường An cúi đầu tiếp tục nhìn ánh lửa: "Không kịp, hắn phát hiện điều lệnh là giả sẽ lập tức đến chỗ đại tướng quân tố cáo người, tự tiện vượt doanh khu cướp người, đây là việc trái quân luật nghiêm trọng."
Gã đứng lên hoạt động giãn gân cốt một chút, cảm thấy tứ chi đã khôi phục lại, xoay người đi đến chỗ chiến mã.
"Ngươi đi đâu vậy?" Võ Tân Vũ hỏi.
"Quay về."
Câu trả lời của Mạnh Trường An đơn giản đến mức làm cho người ta bốc hỏa.
"Lão tử cực cực khổ khổ cướp ngươi ra ngoài, giờ ngươi lại muốn tự quay về?"
"Phải."
Mạnh Trường An lên ngựa, lập tức roi bộp một tiếng, chiến mã hí dài một tràng lao về phía trước, nhưng mới chạy chưa được hai bước, trong bóng tối có một bàn tay vươn ra kéo dây cương, lực độ lao đi của chiến mã lớn cỡ nào chứ? Thế nhưng lại không thắng được lực độ của bàn tay kia, chiến mã kinh hoảng hí thảm một tiếng rồi lật người.
Rầm một tiếng, chiến mã ngã lăn trên đất, trước đó Mạnh Trường An đã nhảy ra khỏi yên ngựa, con dao săn nhỏ trong tay hướng về phía trước rạch một nhát nhưng giữa đường lại thu hồi lại, mũi đao cách cặp mắt kia chỉ kém một li.
Người từ trong bóng tối đi ra, ánh lửa làm cho ông ta dần dần trở nên rõ ràng.
Võ Tân Vũ đứng cạnh đống lửa bật cười: "Quả nhiên là một tên cố chấp."
Gã ta cúi người chắp tay: "Bái kiến đại tướng quân."
Đại tướng quân Thiết Lưu Lê đi đến bên đống lửa ngồi xuống: "Cút về."
Mạnh Trường An liếc nhìn con chiến mã nằm trên mặt đất, lòng còn sợ hãi... Đây là chiến lực của tứ cương đại tướng quân sao? Một tay kéo một tuấn mã, lúc hạ thấp người xuống là một thế đứng tấn tiêu chuẩn, ngựa lật người ngã, thế đứng tấn không hề lay động.
"Ti chức bái kiến đại tướng quân."
"Ngươi trở về, là không muốn liên lụy đến Võ Tân Vũ?"
Thiết Lưu Lê nghiêng đầu liếc nhìn Mạnh Trường An.
Mạnh Trường An không trả lời, một chữ cũng không nói.
Thiết Lưu Lê hừ một tiếng: "Trước đây lão viện trưởng viết một phong thư cho ta, nói với ta rằng Mạnh Trường An người này, là một người ngay cả biểu đạt sự quan tâm của mình cũng không bằng lòng nói thêm một chữ, trời sinh là người cô độc, ngươi không muốn để cho người khác cảm thấy được trong xương cốt ngươi không có lạnh, hay là không muốn để cho người biết thật ra ngươi không kiêu ngạo như vậy?"
Mạnh Trường An vẫn chỉ là đứng đó, mặt không chút thay đổi.
"Nói một chuyện." Thiết Lưu Lê chỉ chỉ vào bên cạnh: "Ngồi xuống nói, liên quan đến sinh tử của ngươi, vinh dự của ta."
Mạnh Trường An nhìn về phía Thiết Lưu Lê: "Ta sẽ không đánh cược sinh tử của mình."
Thiết Lưu Lê nói: "Quân lệnh hạ xuống thì sao?"
"Nếu quân lệnh không liên quan đến chuyện quân vụ, không gọi là quân lệnh."
Thiết Lưu Lê biết Mạnh Trường An đã nghe ra vài phần ý tứ, nghĩ thầm người do lão viện trưởng tiến cử quả nhiên không tồi, là người thông minh, chỉ là tính tình không dễ khống chế.
"Lời ta nói là quân lệnh."
Thiết Lưu Lê thò tay ra nhúm một cây củi gỗ trong đống lửa, dường như ông ta rất thích cảm nhận sức nóng của lửa ở khoảng cách gần như vậy, hoặc là bởi vì bắc cương thật sự quá lạnh, ông ta bóp nát củi gỗ phủi phủi tay: "Võ Tân Vũ, đưa người của ngươi canh gác ở xa, tiếp theo lời ta muốn nói với Mạnh Trường An, ngươi không thể nghe."
Võ Tân Vũ đáp lại một tiếng, dẫn theo đội thân binh của mình rời đi.
Thiết Lưu Lê trầm mặc một lúc rồi nói: "Bùi Đình Sơn không có con trai, chỉ xin một chất tử chính là Bùi Khiếu, không lâu trước đây, Bùi Đình Sơn lần thứ hai dâng thư cho bệ hạ thỉnh cầu bệ hạ cho phép Bùi Khiếu làm con thừa tự vào nhà ông ta, nếu ông ta không phải đại tướng quân đại trụ quốc nhất đẳng quốc công, như vậy thì đây là việc nhà, bệ hạ sẽ không quản."
"Nhưng chính bởi vì Bùi Đình Sơn quá đặc biệt, cho nên bệ hạ sẽ không thể không suy nghĩ nhiều... Nếu Bùi Khiếu làm con thừa tự của Bùi Đình Sơn, tương lai tước vị nhất đẳng quốc công chính là của hắn, ngươi hiểu không?"
Mạnh Trường An gật đầu.
"Không chỉ như thế, Bùi Đình Sơn cũng lại một lần nữa nhắc tới, hi vọng sau khi ông ta chết bệ hạ có thể để cho Bùi Khiếu chấp chưởng ấn soái đông cương... Bùi Đình Sơn đã hồ đồ rồi, ông ta thậm chí đã hồ đồ đến mức quên rằng đông cương không phải của ông ta, mà là của bệ hạ, đại quân đông cương từ trong tay ông ta vào trong tay con trai của ông ta, Bùi gia liền biến thành vương thổ hoàng đế đông cương."
Mạnh Trường An đã hiểu rồi.
"Đại tướng quân bảo ta đi giết Bùi Khiếu?"
"Ta chưa từng nói, ta chỉ đang nói cho ngươi nghe một ít bí mật trong triều đình."
Mạnh Trường An lắc đầu: "Bí mật nghe xong rồi, sẽ chết."
Gã đi đến ngồi xuống đối diện Thiết Lưu Lê: "Nếu ta đáp ứng Đại tướng quân chuyện này, Bùi Khiếu không chết ta sẽ chết, Bùi Khiếu chết rồi ta vẫn sẽ chết, bệ hạ và đại tướng quân đều sẽ không cho phép một người biết chuyện còn sống, chẳng lẽ không đúng?"
"Ngươi không hiểu bệ hạ đâu người trẻ tuổi."
Thiết Lưu Lê cười nói: "Bệ hạ nếu như muốn làm chuyện gì, chẳng lẽ còn về phần phiền toái như vậy quay vòng đến trên người của ngươi đến? Sở dĩ làm như vậy, là vì bệ hạ coi trọng ngươi, hơn nữa có cứ viện trưởng tiến cử... Có những lời ta không tiện nói quá rõ ràng, nhưng ta có thể lấy một ví dụ cho ngươi."
Ông ta nhìn thẳng vào mắt Mạnh Trường An: "Ngươi biết đầu danh trạng (1) trong giang hồ không?"
Mắt Mạnh Trường An hơi dao động.
Đầu danh trạng?!
"Bùi Đình Sơn đã quên thân phận của mình, chỉ nghĩ bản thân ông ta là ân nhân của bệ hạ, đã quên rằng trước hết ông ta là thần... Cả ngày luôn miệng nhắc đến trước đây ta đã giúp ngươi như thế nào như thế nào, cho nên ta nhất định phải nhận được như thế nào như thế nào, người như vậy có phải là đã mài mòn tình nghĩa mà mình từng liều mạng tích lũy hay không?"
Mạnh Trường An gật đầu.
"Ngươi cũng đúng là tích chữ như vàng." Thiết Lưu Lê trầm mặc một lúc rồi nói tiếp: "Chuyện ngươi lo lắng sẽ không phát sinh, chỉ cần ngươi còn trung với Đại Ninh, trung với bệ hạ."
Mạnh Trường An ngồi đó rơi vào trầm tư, Thiết Lưu Lê đột nhiên xuất hiện nói với gã những lời này, dường như trực tiếp dồn gã vào tuyệt cảnh không có đường lui, nếu gã không đi xử lý Bùi Khiếu, như vậy thì bản thân gã sẽ là kết cục gì? Mà chuyện này, rốt cuộc là sắp xếp của bệ hạ hay là Thiết Lưu Lê xuất phát từ lòng trung thành của một thần tử mà muốn làm chuyện này thay bệ hạ?
"Ta suy nghĩ." Gã ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Thiết Lưu Lê một cái.
Thiết Lưu Lê nhấc tay lên: "Mang rượu tới."
Thân binh ở chỗ xa mang hai túi rượu tới, loại túi rượu này chứa đầy là cả năm cân rượu mạnh, Thiết Lưu Lê tiện tay ném cho Mạnh Trường An một túi, còn mình thì mở một túi ra ngửa đầu nốc rượu.
Mạnh Trường An nhận lấy túi rượu rồi uống một ngụm, ánh mắt dần dần mơ mơ màng màng, có quá nhiều chuyện gã cần phải suy nghĩ.
Bùi Đình Sơn ngông cuồng, những năm gần đây ỷ vào bệ hạ niệm tình lão ta nên càng ngày càng không ra gì, bên phía đông cương có khả năng đã xuất hiện cục diện khiến bệ hạ lo lắng, nếu Bùi Đình Sơn lại để lại vị trí đông cương đại tướng quân cường thế cho Bùi Khiếu, như vậy thì có thể xuất hiện biến đổi lớn khiến Đại Ninh không an ổn.
Đông cương đao binh chỉ tuân lệnh một người là Bùi Đình Sơn, đến lúc đó nếu bệ hạ phái người khác đến làm đại tướng quân, liệu đông cương có xuất hiện chiến sự hay không?
Nhưng Bùi Khiếu chết rồi, thật sự có thể chặt đứt ý nghĩ coi đông cương là đồ của gia tộc tiếp tục truyền thừa của Bùi Đình Sơn? Một Bùi Khiếu đã chết, Bùi Đình Sơn vẫn có thể chọn lựa một hậu bối Bùi gia để bồi dưỡng.
"Ngươi suy nghĩ lâu lắm rồi."
Thiết Lưu Lê đã uống hết năm cân rượu mạnh.
Mạnh Trường An ngẩng đầu nhìn về phía Thiết Lưu Lê: "Chuyện này dường như không quang minh."
Thiết Lưu Lê hừ một tiếng: "Hắn muốn cướp quân công của ngươi thì quang minh?"
Mạnh Trường An: "Đại tướng quân có thể xử lý công chính."
"Đại tướng quân không phải đại tướng quân của ngươi." Thiết Lưu Lê đứng dậy: "Đại tướng quân là đại tướng quân của Đại Ninh, đại tướng quân của bệ hạ."
Đúng lúc này, thân binh được Võ Tân Vũ phái ra ngoài lúc trước đã quay về, sau khi xuống ngựa liền bưng một bộ y phục, một bộ giáp trụ cộng thêm một thanh hắc tuyến dao trở lại, đặt thứ đó bên cạnh Mạnh Trường An rồi lập tức rời đi.
"Ngươi lẻn vào Hắc Vũ mấy lần, đã khiến ta có một ý tưởng mới, Hắc Vũ và Đại Ninh giằng co như vậy đã mấy trăm năm. Hắc Vũ không đánh vào được là vì Đại Ninh binh hùng tướng mạnh, chúng ta đánh không lại là vì bên kia thời tiết giá lạnh địa thế hiểm yếu, cho nên tác chiến quy mô lớn cũng không thích hợp, mang một đội tinh nhuệ lẻn vào cảnh nội quân địch phá hỏng giống như ngươi mới là đấu pháp thích hợp nhất hiện giờ. Nếu ngươi hoàn thành chuyện đó, ta sẽ cho ngươi quyền thành lập đội ngũ thám báo tinh nhuệ, tự ngươi huấn luyện nhân mã, ngươi muốn đánh như thế nào thì đánh như thế nấy, ngươi muốn tiếp tế cái gì thì tiếp viện sẽ tiếp tế cái đó, thứ bắc cương ta có, ngươi muốn cái gì ta cho cái đó, thứ bắc cương ta không có, ngươi chỉ cần giơ tay ra xin ta, ta đến thành Trường An tìm bệ hạ xin về cho ngươi."
Thiết Lưu Lê xoay người, rút thanh hắc tuyến dao kia ra, ánh lửa chiếu đỏ ánh đao: "Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Mạnh Trường An đứng lên mặc y phục giáp trụ: "Ta cần một chỗ."
Thiết Lưu Lê hỏi: "Chỗ nào?"
"Phong Nghiễn Đài." Mạnh Trường An lạnh lùng nói: "Để cho Bùi Khiếu biết ta ở Phong Nghiễn Đài, ta sẽ tự giải quyết chuyện còn lại."
"Phong Nghiễn Đài?"
Ánh mắt Thiết Lưu Lê thoáng hoảng hốt, đã rất lâu rất lâu rồi chưa nhắc đến cái tên này. Năm đó Trang Ung mang binh tử thủ Phong Nghiễn Đài, Lê Dũng mình trần ra trận chém giết mấy trận bị thương mấy chục chỗ.
"Được." Thiết Lưu Lê gật đầu: "Vậy thì Phong Nghiễn Đài."
(1) Đầu danh trạng ở thời cổ đại dùng để tăng cường sức mạnh đoàn thể, biểu đạt lòng trung thành đối với cá nhân, tổ chức, có tính lệ thuộc cuộc đời và khuynh hướng phản xã hội mãnh liệt, ý nghĩa thông thường là dùng hành vi phi pháp để đảm bảo (đầu danh trạng) mà gia nhập đoàn thể phi pháp. Đầu danh trạng là giấy đảm bảo biểu thị lòng trung thành đẻ gia nhập đoàn thể phi pháp.