Suốt một ngày một đêm, đội ngũ gần như đã tới cực hạn rồi, Thẩm Lãnh hạ lệnh dừng lại nghỉ ngơi, lúc này đã cách bến thuyền quan bổ huyện Trương Khẩu ít nhất năm trăm dặm, đi với cường độ này không chỉ là khảo nghiệm cực hạn đối với người, đối với chiến mã mà nói cũng giống như vậy.
Bình thường mà nói, kỵ binh hành quân một ngày trăm dặm đã là nhanh, dù sao đại đội nhân mã kéo nhau đi cũng khác với đi một mình.
Phương bắc Đại Ninh nuôi ngựa, từ Hà Tây đạo lên phía bắc đến Khoát Mông đạo có mấy ngàn dặm thảo nguyên, từ thời tiền triều Đại Sở thảo nguyên đã bị chinh phục, các bộ tộc quy thuận triều đình, sau khi Đại Ninh lập quốc ban bố mấy chính sách ưu đãi đối người trong thảo nguyên để xoa dịu và ổn định dân tâm, mấy trăm năm nay thảo nguyên là nguồn cung cấp chiến mã cho chiến binh Đại Ninh.
Cho nên bắc cương trước nay chiến sự không ngừng, người Hắc Vũ nhòm ngó thảo nguyên Khoát Mông đã không phải là một ngày hai ngày.
Ngựa thảo nguyên cũng không giống nhau, chiến mã ở phía đông thảo nguyên Khoát Mông tương đối thấp bé, có sức chịu đựng, là ngựa tiêu chuẩn trang bị cho chiến binh Đại Ninh cùng sương binh địa phương.
Hành quân đường dài, ngựa Bá Ô ở phía đông Khoát Mông hành quân bốn canh giờ là có thể đi khoảng chừng trăm dặm, nhưng liên tục hành tẩu bốn canh giờ đã là cực hạn, ngựa nếu không nghỉ ngơi sẽ bị phế bỏ.
Nhưng Bá Ô không phải giống ngựa tốt nhất thảo nguyên, giống ngựa tốt nhất là ở khu Tuyết Lê phía tây thảo nguyên, ngựa Tuyết Lê chỉ cung cấp cho thiết kỵ bắc cương, nhất là năm nghìn trọng kỵ đó nhất định phải dùng loại ưu trong giống ngựa Tuyết Lê.
Chiến mã Tuyết Lê bình thường chở một gã kỵ binh sáu mươi bảy cân chỉ cần ba canh giờ rưỡi có thể chạy đi một trăm hai mươi dặm, trong đó chiến mã loại ưu được gọi là Ngọc Tuyết Lê có thể chở kỵ binh trọng giáp gần trăm cân, nhưng số lượng thật sự có hạn.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Lãnh chạm vào ngựa Tuyết Lê, không thể không có cái nhìn khác đối với khả năng của Sầm Chinh.
Tìm được hai mươi mấy con Tuyết Lê cho mười mấy người đối với một vị tướng quân mà nói có lẽ không tính chuyện quá khó khăn, nhưng căn cứ theo vị trí mà Sầm Chinh đánh dấu trên bản đồ cho Thẩm Lãnh, cứ cách tám trăm dặm sẽ chuẩn bị một đàn chiến mã mới cho bọn họ, nếu như vậy có thể chạy đến Phong Nghiễn Đài với tốc độ nhanh nhất.
Tính ra, Sầm Chinh chuẩn bị mấy trăm con Tuyết Lê, chuyện này không hợp lý.
Cho dù là chiến binh của các đạo các vệ muốn kiếm được mấy trăm con ngựa Tuyết Lê cũng không dễ dàng như vậy, dù sao đại bộ phận Tuyết Lê đều phải cung cấp cho bắc cương, nơi đó mới là quan trọng nhất.
Hắc Vũ quốc có một tộc Tát Khắc, kỵ binh Tát Khắc là đội ngũ cường hãn nhất của biên quân Hắc Vũ, đi lại như gió, để ứng đối với kỵ binh Tát Khắc, biên quân bắc cương mới tạo ra một đội trọng kỵ càng biến thái hơn, hung tàn hơn, năm nghìn trọng kỵ, ba vạn khinh kỵ, hợp thành đại quân thiết kỵ bắc cương khiến người Hắc Vũ cũng khiếp sợ.
"Sao vậy?"
Thẩm Lãnh liếc nhìn qua Trần Nhiễm sắc mặt khó coi.
Trần Nhiễm nhìn nhìn bốn phía chung quanh, hạ giọng nói: "Có thể mông bị cứa rách da rồi, mẹ nó đau thật, ta nghi không riêng gì mông cứa rách, chỗ đó cũng có cảm giác giống như bôi một lớp tương ớt vậy, kích thích trứng của ta."
Thẩm Lãnh lấy thuốc do Thẩm tiên sinh phối chế ra ném cho gã: "Tìm chỗ không có người đắp thuốc lên."
Trần Nhiễm nhìn chỗ thuốc đó vẻ mặt khó xử: "Ngươi nói, liệu có phế bảo bối đó của ta không, ta còn gánh vác trọng trách truyền tông tiếp đại cho lão Trần gia ta đấy."
Thẩm Lãnh phì cười một tiếng: "Ngươi cắt túi da bò của thủy sư phát cho đi, sau đó lót vào trong quần."
Túi da bò là một trong những trang bị chuyên dụng của chiến binh, đeo trên đai lưng, bên trong có thể để những thứ như thuốc trị thương, dao nhỏ, băng gạc, cực chắc chắn, nghe nói cho dù chiến binh xuất ngũ mang về nhà dùng thêm hai mươi năm cũng không hỏng.
Trần Nhiễm khó xử: "Đây là thêm áo mới cho bảo bối của ta?"
"Bì giáp."
Thẩm Lãnh nghiêm túc: "Mứt vỏ hồng."
Trần Nhiễm xùy một tiếng: "Ghê tởm... Sau này hễ nhìn thấy mứt vỏ hồng là sẽ không muỗn ăn."
Gã cầm thuốc trị thương đi vào rừng cây ven đường, thỉnh thoảng truyền đến từng tiếng kêu ai ôi, ai ôi, nghĩ chắc thoa thuốc trị thương lên chỗ da rách cảm giác không dễ chịu, nhất là ở vị trí then chốt đó lại càng không dễ chịu.
Lúc này có lẽ Trần Nhiễm... Trứng đau nhức, phát hiện chuyện cũng không đơn giản.
Thẩm Lãnh ngồi xổm trên mặt đất mở bản đồ ra, Dương Thất Bảo bố trí phòng bị xong đi tới chỗ hắn, nhìn tư thế bước đi đó của gã cũng biết không khá hơn Trần Nhiễm bao nhiêu.
Dương Thất Bảo liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Giáo úy, sao ngươi không sao thế?"
Thẩm Lãnh ngẩng đầu lên nghiêm túc nói: "Ta là giáo úy."
Dương Thất Bảo: "Cho nên?"
"Ta có thể nhịn."
Dương Thất Bảo phì một tiếng gần như bật cười, lúc ngồi xổm xuống hơi nghiến răng: "Trước kia ta nghe nói người cưỡi ngựa quanh năm đều là chân vòng kiềng, trước kia không tin, bây giờ thì ta tin rồi... Ha ha ha ha ha."
Gã bỗng nhiên bật cười, Thẩm Lãnh nhìn gã cười thành như vậy cũng không nhịn được tò mò: "Nghĩ gì thế?"
Dương Thất Bảo đau đến mức mím môi, nhưng vẫn cười nghiêng ngả: "Ta không nhịn được nghĩ đến mấy vạn thiết kỵ bắc cương kia cưỡi ngựa quanh năm, lúc cưỡi trên con ngựa cao to xếp thành hàng xông lên phía trước hẳn là uy vũ khí phách, nhưng khi xuống ngựa một đám người cất bước về phía trước liệu có giống như mỗi người đều kẹp trứng chim lớn giữa hai chân không."
Trong đầu Thẩm Lãnh xuất hiện một hình ảnh, đội ngũ chỉnh tề hợp thành phương trận, lúc đi lên phía trước giữa hai chân mọi người đều là một hình tròn, từ phía đối diện nhìn liệu có giống như mấy cái đường hầm không?
"Khụ khụ..."
Thẩm Lãnh không dám nghĩ nữa, sợ cười chết mất.
"Đêm nay chúng ta cắm trại ở đây, sáng sớm ngày mai ra lại xuất phát, lát nữa hai chúng ta vào trong khu rừng bên kia đi một vòng xem thử có thể kiếm mấy món thịt rừng cho các huynh đệ bồi bổ không, ngày mai sau khi xuất phát sẽ chạy một mạch đến chỗ thay ngựa, sau đó chúng ta ở đây..."
Thẩm Lãnh chỉ chỉ vào một vị trí trên bản đồ: "Ở Phong Thành cổ trại nghỉ ngơi một đêm."
"Phong Thành cổ trại." Sắc mặt Dương Thất Bảo hơi thay đổi: "Nghe đồn chỗ đó không an tĩnh, nói là buổi tối có chuyện ma quái."
Thẩm Lãnh: "Ma cũng phải sợ chúng ta."
Năm đó Phong Thành cổ trại là chiến trường cực quan trọng khi Đại Ninh diệt Sở, tám nghìn tinh nhuệ Sở quốc trước đây tử thủ Phong Thành cổ trại, quân Ninh tấn công mạnh suốt mười ngày mới hạ được cổ trại này, tám nghìn lính quân Sở không một tù binh, không một mạng sống, tất cả đều tử trận.
Sau này nghe đồn, mỗi đêm trong cổ trại có thể nghe được tiếng khóc, còn có từng tràng Sở Ca.
Thẩm Lãnh thì không tin những chuyện này, chính là bởi vì chỗ đó không có người đi cho nên bọn họ mới cần đi, hành động lần này điều đầu tiên phải đảm bảo chính là tuyệt mật, nhất định phải tận lực ít xuất hiện ở nơi phồn hoa.
Thẩm Lãnh bỗng nhiên nghĩ tới cái kho hàng ở bến thuyền trong thành Trường An kia, nghĩ tới kho hàng phía sau nhà Mạnh lão bản ở trấn Ngư Lân, phàm là những nơi nói cóquỷ quái thường lui tới sẽ hại tính mạng con người, hơn phân nửa đều không phải là cất giấu quỷ quái, mà là thứ còn đáng sợ hơn ác quỷ... Ác nhân.
Trong Phong Thành cổ trại có tám ngàn quân Sở một vạn một nghìn quân Ninh chết ở đó, máu có thể nhuộm đỏ toàn bộ sườn núi diễn ra trận đấu kịch liệt, lui một bước mà nói, nếu oan hồn của tám nghìn quân Sở bất tán, cũng có hồn phách của một vạn một nghìn chiến sĩ quân Ninh kia chấn áp ở đó, hát Sở Ca ư? Đừng hòng.
Hiện giờ đây đã là đất Ninh, sao có thể nghe tiếng Sở?
"Đi." Thẩm Lãnh cất bản đồ đi kéo Dương Thất Bảo dậy: "Chúng ta đi kiếm thịt rừng."
Dương Thất Bảo lết chân đi bên cạnh Thẩm Lãnh, nhăn nhó một lát rồi ngại ngùng nói: "Có chuyện ta đã nhắc qua với tướng quân, tướng quân nói ta hỏi ngươi..."
Thẩm Lãnh cười nói: "Chuyện gì Dương đại ca cứ nói là được."
Dương Thất Bảo vội vàng nói: "Đừng gọi ta là Dương đại ca nữa, ngươi đã là giáo úy, trong quân quy củ không thể loạn... Ta muốn đi theo ngươi, đội đốc quân cố nhiên không tệ, có thể giúp đề đốc đại nhân làm rất nhiều việc, chấp hành quân kỷ hiểu pháp lý, nhưng ta không có cam lòng... Nam nhân nhập ngũ, vẫn phải kiến công lập nghiệp trên chiến trường mới tốt."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Nếu tướng quân đã đồng ý, bất cứ lúc nào huynh sang đây cũng được, tạm thời ở chỗ ta làm đoàn suất, ủy khuất cho huynh rồi."
Dương Thất Bảo ngây người ra: "Không nên không nên, đến đây đã làm đoàn suất ngay, các huynh đệ bên dưới không phục, ta vẫn bắt đầu từ làm lính đi."
"Như vậy sao được, cứ quyết định như vậy đi, huynh còn nói không làm nữa ta sẽ không cho huynh đến."
Dương Thất Bảo sống mũi cay cay: "Được!"
Gã từng ở trong tiêu doanh dưới trướng Mộc Tiêu Phong, tác chiến dũng cảm, còn có võ nghệ cực mạnh, trên thực tế, thực lực của Dương Thất Bảo và Thẩm Lãnh có thể cũng không phân cao thấp, chỉ là gã lớn hơn Thẩm Lãnh bảy tám tuổi, đang là thời kì mạnh nhất, mà Thẩm Lãnh mới mười bảy tuổi mà thôi.
Trước đây ở trong quân đã gặp phải đủ loại bất công, bây giờ có thể làm việc dưới trướng Thẩm Lãnh, hơn nữa còn trực tiếp làm đoàn suất, Dương Thất Bảo không thể biểu đạt được sự cảm động này.
Cùng lúc đó, khi thủy sư hộ tống thuyền hàng phủ chức tạo Giang Nam tiếp tục tiến về phía trước, Mộc Lưu Nhi dẫn theo rất nhiều cao thủ Quán Đường Khẩu cũng đã nhận được tin tức thăm dò từ bến thuyền quan bổ huyện Trương Khẩu.
"Thẩm Lãnh có thể không ở trong đội thuyền?"
Mộc Lưu Nhi khẽ nhíu mày: "Hắn có thể đi đâu?"
"Có người nhìn thấy một đội mười người lặng lẽ rời khỏi đội thuyền, mặc dù không xác thực nhìn thấy Thẩm Lãnh, nhưng sau khi đội mười người này rời đi thân binh bên cạnh Thẩm Lãnh liền nói với bên ngoài rằng Thẩm Lãnh bị bệnh không thể ra gió, vẫn luôn ở trong khoang thuyền không đi ra ngoài, mặc dù thi thoảng đứng ở cửa sổ, nhưng rốt cuộc đó có phải Thẩm Lãnh hay không thì không ai có thể xác định."
"Bản đồ!"
Mộc Lưu Nhi vẫy tay một cái, thủ hạ vội vàng mở bản đồ ra.
Ngón tay của Mộc Lưu Nhi thuận theo đường đi trên bản đồ vạch một đường mạch lạc, tầm mắt từ bến thuyền quan bổ huyện Trương Khẩu thăm dò chung quanh, cuối cùng dừng lại trên một quan đạo: "Hắn muốn vào thành Trường An trước?"
"Nếu hắn rời đội đi đường bộ, đại lộ của huyện Trương Khẩu chỉ có một con đường này."
"Có vấn đề."
Mộc Lưu Nhi đứng lên đi tới tới lui lui, đột nhiên quay đầu lại căn dặn: "Dùng bồ câu đưa tin cho thành Trường An, bảo nhị đương gia Lý Hoài Bình chọn lựa hảo thủ điều tra ở thành Trường An cẩn thận chút, mặt khác, con đường lớn này của huyện Trương Khẩu có rất nhiều phân nhánh đều không đáng ngại, nhưng đại lộ đến phía đông Trường An sẽ nối với một quan đạo khác chạy thẳng lên hướng bắc, phái thêm người theo dõi ở nút giao lộ đó."
"Vâng!"
Thủ hạ vội vàng đi sắp xếp, Mộc Lưu Nhi càng lúc nhíu càng chặt lông mày.
"Đây là cơ hội tốt nhất để giết chết Thẩm Lãnh rồi..."
Nghĩ đến Mộc Tiêu Phong, trong lòng Mộc Lưu Nhi liền nhói đau, khi nào thiếu gia mới có thể thay đổi cái nhìn đối với mình một chút? Nếu lần này không giết được Thẩm Lãnh, có thể thiếu gia sẽ càng thêm chán ghét mình, không được, tuyệt đối không thể thất thủ.
Nàng ta bỗng nhiên xoay người lại phân phó: "Triệu Phong, ngươi mang một nửa số người hiện tại men theo quan đạo tiếp tục đuổi theo về phía trước, ngựa cho các ngươi hết, cho dù trong đội mười người kia không có Thẩm Lãnh, cũng phải làm rõ cho ta biết bọn họ đi làm cái."
"Vâng!"
Thủ hạ Triệu Phong mà Mộc Lưu Nhi tín nhiệm nhất, đắc lực nhất gật gật đầu, hắn ta là một hán tử nhìn khoảng chừng ba mươi tuổi, người Quan Tây, từng là một gã đạo tặc độc hành, sau này gặp Mộc Lưu Nhi rồi thì không bao giờ rời khỏi Quán Đường Khẩu nữa. Trong mắt hắn ta, Mộc Lưu Nhi chính là nữ tử đẹp nhất trên đời này, hắn ta có thể làm tất cả vì Mộc Lưu Nhi.
"Vì thiếu gia?" Hắn ta hỏi.
"Ngươi không tư cách lắm miệng." Mộc Lưu Nhi nhìn về Triệu Phong: "Làm tốt chuyện ngươi nên làm."
Triệu Phong ồ xong một tiếng, đi ra ngoài vài bước lại quay đầu: "Hà tất khiến bản thân cực khổ như vậy?"
Mộc Lưu Nhi nhìn về phía hắn ta, ánh mắt lạnh như băng: "Cần ngươi quản? Cút!"