Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trường Sinh Đồ

Chương 52: Hắn bị thương!

Chương 52: Hắn bị thương!


Cho đến lúc này, đám người Hứa Thiên Lâm mới hiểu được, thực lực của hắc y nhân lại khủng bố như vậy!

"Két..!"

Xích Mi Hổ bị giết, thân cây to lớn rốt cuộc chịu không nổi, ầm ầm đứt gãy, thân hình hắc y nhân nhoáng lên, như một con tiên hạc bay lượn, vững vàng rơi xuống đất, không chút gợn sóng nào.

"Ha ha ha ha!"

Tiếng cười liên tục vang lên, hắc y nhân bước về phía trước một bước, cùng lúc đó, một hòn đá xuất hiện, lần thứ hai hóa thành đạo hàn quang như phi đao, lấy tốc độ đâm thủng không khí, xuất hiện trước mặt con Xích Mi Hổ thứ hai.

Hết thảy chỉ nghe một tiếng gió rít, sát khí kinh thiên khiến tim người ta đập nhanh.

Tựa như tranh vẽ.

Đại gia hỏa này đang đối chiến Hứa Thiên Lâm, hơn nữa đã bị thương một chân, làm sao né tránh kịp, hàn quang chợt lóe, hòn đá bắn vào mắt phải, chui vào đầu, kình lực bạo phát, trong chớp mắt đánh vỡ não của nó.

Bành!

Thi thể ngã xuống đất, bụi bặm văng tung tóe.

Sắc mặt đỏ lên, Hứa Thiên Lâm không tự chủ được run rẩy.

Đây mới là bộ dáng cao thủ nên có!

An tĩnh lạnh nhạt, khinh thường, không ra tay thì thôi, một khi ra tay đối thủ tan thành mây khói!

Hai đại gia hỏa bức mình thiếu chút nữa tử vong, dĩ nhiên không ngăn cản nổi hai hòn đá nho nhỏ...

Tận mắt nhìn thấy, nhưng vẫn không thể tin nổi.

"Cơ hội tốt!"

Thấy hắc y nhân liên tục đánh chết hai con Xích Mi Hổ, bốn con Lưu Kim Báo còn lại, nhìn hơi bối rối, Hứa Thiên Lâm sải bước, lao thẳng đến đại trưởng lão.

Còn chưa đến, đã thấy hòn đá trong lòng bàn tay hắc y nhân, lần thứ hai bay vút đi, Lưu Kim Báo cường đại, trước mặt vị cao thủ kia tựa như búp bê sứ đặt trên bàn, vừa chạm vào đã vỡ vụn.

"Grào!"

Am hiểu công kích tầm xa, hơn nữa cố ý muốn giết chúng, ba con Lưu Kim Báo còn lại đều biết, hiện tại bản thân khó mà chạy thoát, không phản kháng thì chờ chết, nương theo một tiếng gầm giận dữ, đồng loạt xông đến hắc y nhân.

Đến gần đối phương mới có một tia cơ hội sống sót!

"Cẩn thận."

Hứa Thiên Lâm muốn xông đến hỗ trợ, lại phát hiện đã không còn kịp nữa.

Am hiểu công kích tầm xa, một khi bị địch nhân đến gần thì rất phiền toái, đối phương đối phó nổi đợt công kích này sao?

Nghi ngờ trong lòng còn chưa kéo dài bao lâu, lại bị khiếp sợ nồng đậm thay thế.

Hắc y nhân bị Lưu Kim Báo vây trong trung tâm, nhưng hắn dường như đang cố ý miệt thị đối phương, trong lúc né tránh không chút bối rối, ngược lại ưu nhã khó mà nói rõ, di chuyển từng bước một, như một con tiên hạc đang nghênh đón bão tố, như con bướm bay xuyên qua bụi hoa, mặc dù hoa hồng gai nhiều hơn nữa, vẫn không thể làm nó bị thương.

Thực lực mạnh mẽ, một loại tự tin tuyệt đối!

Theo bước nhảy nhẹ nhàng của đối phương, ba hòn đá lần nữa bắn đi, khi cự ly xa, Lưu Kim Báo đã không thể tránh, lúc này gần trong gang tấc, làm sao ngăn cản nổi!

Bịch! Bịch! Bịch!

Ba thi thể rơi xuống đất cùng một lúc.

Ngắn ngủi không đến hai phút, sáu yêu thú Xuất Thể Cảnh bị một mình hắn đánh chết hầu như không còn.

Làm xong những thứ này, hắc y nhân không dừng lại, xoay người đi về nơi xa.

"Ân công..."

Biết đối phương một khi rời đi, khó mà tìm thấy, Hứa Thiên Lâm nhịn không được kêu lên.

Hắc y nhân tựa hồ không nghe thấy tiếng hô của y, một bên cười to, một bên chạy như điên, trở đại thụ lại trước mặt, đưa tay bắt xuống hố sâu, sau đó rời đi, chốc lát sau đã biến mất không còn tăm tích.

"Thật hào phóng!"

"Cứu người không nói công, không cầu hồi báo. Một anh hùng thực sự!"

"Chuyện này nhất định phải nói cho tộc nhân biết, để cho bọn họ nhớ kỹ vị ân nhân này, đã nhiều lần cứu Hứa gia!"

Cố nén đau đớn trên người, đám người Hứa Thiên Lâm cảm kích.

Nếu đối phương không đến, bọn họ đã sớm bị diệt!

Hứa Thiên Lâm nói:

"Tuy không biết người đó, nhưng người đó hẳn liên quan đến Hứa Gia. Bằng không, sao lại liên tiếp cứu chúng ta như vậy!"

Mọi người gật đầu.

Dùng hắc bào che lấp dung mạo, dùng chủy thủ che lấp nguyên nhân chết của Thiết Tí Hùng, liên tiếp cứu Hứa Thiên Vận và bọn họ… Đã biểu lộ rõ ràng, vị cao thủ kia nhất định liên quan đến Hứa gia, hơn nữa còn quen biết từ trước.

Nếu không, che giấu có ý nghĩa gì?

Nhưng... Cao thủ trong Hứa Gia Trang, đều ở chỗ này, thật sự có cường giả như vậy, làm sao lại không biết!

Thấy mọi người nhíu mày, liều mạng suy tư, đại trưởng lão nói:

"Ta cảm thấy... Lai lịch của ân công, sau này chúng ta lại thương thảo, hiện tại chúng ta đều bị thương, phải nhanh chóng trở về trị liệu thôi!"

Hứa Thiên Lâm gật đầu.

Nguy cơ lớn nhất mặc dù đã giải trừ, nhưng trong núi rừng, yêu thú rất nhiều, không bảo đảm chẳng còn gia hỏa đáng sợ khác, lấy trạng thái hiện tại của bọn họ, nếu thật sự xuất hiện một đại gia hoả khác, toàn quân bị diệt không thể nghi nghờ.

Thấy Hứa Thiên Lâm đồng ý, đại trưởng lão thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn quanh bốn phía, nói tiếp: "Tộc trưởng, hai con Xích Mi Hổ và thi thể bốn con Lưu Kim Báo này làm sao bây giờ?"

Hứa Thiên Lâm nói: "Tất nhiên phải đem đi, nhiều thi thể và da thú như vậy, một khi bán hết, đủ để Hứa Gia Trang chi tiêu một năm."

Mọi người đồng thời gật đầu.

Hứa Gia Trang có địa vị như bây giờ, bởi vì độc quyền thị trường thú nhục, lông thú cao cấp, thứ này được quan to quý nhân yêu thích, giá trị cực cao, cung không đủ cầu.

Nhất là Xích Mi Hổ đạt đến cấp bậc thất phẩm, toàn bộ Tể Nguyên Thành, mấy chục năm chưa chắc săn giết được một con!

Thương nghị một lúc, mọi người lựa chọn một thi thể, cõng trên người, Hứa Thiên Lâm thì đi đến con Xích Mi Hổ bị giết đầu tiên.

Con đại gia hỏa này, hai mắt bị đâm mù, trước khi chết vẫn còn biểu lội khó tin, tràn đầy hoảng sợ.

Nhẹ nhàng nắm lên, cõng thi thể thật lớn của nó lên người.

Vừa định rời đi, bỗng nhiên dừng lại.

Cách bàn chân nó không xa, một giọt máu tươi đỏ thẫm, dính trên cánh hoa màu trắng, cho dù trờ tối đen, vẫn dễ thấy dị thường.

Đổi lại người khác, chỉ một giọt máu, nhất đị bị bỏ qua không thèm quan tâm đến, nhưng Hứa Thiên Lâm và Xích Mi Hổ chiến đấu một hồi, thậm chí thiếu chút nữa bị nó giết, liếc mắt ngang đã biết… Không phải máu của Xích Mi Hổ!

Máu của Xích Mi Hổ, mặc dù màu đỏ tương tự nhân loại, nhưng... Màu sắc sâu hơn và tươi sáng hơn, trong khi máu của nhân loại màu đỏ sẫm.

Nói cách khác, máu này của… Người!

Y và một đám trưởng lão, từ đầu đến cuối, chiến đấu trong cốc, căn bản chưa từng đến đây!

Máu của ai, đã rõ ràng!

Nhẹ nhàng quệt giọt máu lên ngón tay, trong máu chuyền đến một tia ấm áp, báo hiệu vừa chảy xuống không lâu.

Thân thể chấn động, Hứa Thiên Lâm cay mũi, cảm động nói không nên lời:

"Hắn bị thương? Nhưng không nói, không mượn cơ hội đòi chúng ta bồi thường..."

Rõ ràng bị thương, lại làm bộ như không sao, vì không để cho bọn họ lo lắng, còn cố ý dùng tiếng cười để che dấu.

Khó trách giọng cười của đối phương rất kỳ lạ, thì ra... Gốc rễ từ đây!

Siết chặt nắm tay, cảm động đồng thời, nghi hoặc càng lúc càng lớn.

Vị cao thủ kia, rốt cuộc là ai?

Vì sao đối tốt Hứa gia như vậy!




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch