Trong lúc Hứa Hồng chữa thương, tu luyện. Đám người Hứa Thiên Lâm, cõng thi thể sáu con yêu thú, trải qua một phen vất vả, rốt cuộc đi tới phụ cận Hứa Gia Trang.
Đồng tử Hứa Thiên Lâm co rút lại, một ý nghĩ không tốt bốc lên:
"Chẳng lẽ. Lúc chúng ta vây giết đám yêu thú này, trang viên bị đánh lén?"
Đám trưởng lão liên hợp xuất kích, vì sớm giải quyết tai họa ngầm, không để cho tộc nhân bị thương tổn, nếu vì bọn họ rời đi, mà dẫn đến đại hoạ, dù chết vạn lần cũng ko đủ!
Thân thể khẽ run rẩy, Hứa Thiên Lâm thả thi thể Xích Mi Hổ từ trên lưng xuống, bàn chân đạp nhẹ mặt đất, nhảy lên ngọn cây.
Sơn trang nơi xa, đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ nhìn thấy bóng người đi tới đi lui trong sân, nhìn từ xa hết thảy như thường, không phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Thở phào nhẹ nhõm, đang cảm thấy có phải mình lo lắng quá hay không, liền nghe thanh âm run rẩy của đại trưởng lão vang lên:
"Mọi người mau đến xem."
Tung người từ trên cây rơi xuống, Hứa Thiên Lâm nhanh chân đi đến, lúc này phát hiện cách đó không xa, năm sáu con Phong Lang, nằm ngang trên mặt đất, máu tươi chảy khắp nơi, mùi máu mà Hứa Thiên Hằng ngửi thấy, bắt nguồn từ nơi này.
Sắc mặt khó coi, Hứa Thiên Lâm vội vàng kiểm tra nguyên nhân tử vong, thanh âm đại trưởng lão tiếp tục vang lên:
"Mọi người xem, phía trước hình như còn."
Mọi người theo sát Hứa Thiên Hằng, quả nhiên phát hiện trên bãi cỏ cách đó không xa, nhiều thi thể Phong Lang hơn, bọn chúng nằm khắp nơi chừng hơn trăm con, thậm chí Lang Vương từng đấu trí đấu dũng với bọn họ nhiều lần, vẫn không bắt được, cũng nằm trong số đó.
"Những con Phong Lang này bị người ta dùng đá bắn thủng đầu mà chết."
Lật xem tất cả thi thể Phong Lang, Hứa Thiên Lâm thầm giật mình, khó nén cảm xúc cảm kích trong lòng:
"Nhất định do vị cao nhân kia làm! Không chỉ cứu chúng ta, còn cứu toàn bộ Hứa Gia Trang!"
"Đúng vậy! Thân thể đám Phong Lang đã cứng, máu đã khô. Xem ra bọn chúng bị giết khoảng một canh giờ rồi! Ngay thời điểm chúng ta bị Xích Mi Hổ vây công."
"Nhiều Phong Lang như vậy, dưới sự dẫn dắt của Lang Vương, không có chúng ta tọa trấn, thừa dịp đêm tối đánh lén, phụ nữ, trẻ em, người già khó tránh một kiếp, đám hậu bối thì sống sót chắc không quá một nửa."
Nhớ đến hậu quả của chuyện này, mọi người không khỏi trầm mặc.
Trong đầu lại hiện lên thân ảnh cười to kia, không muốn lưu lại ngay cả tên.
Thì ra, đối phương không chỉ cứu bọn họ, còn cứu cả tộc nhân!
Nhưng hắn không nói một câu, phảng phất như không đáng quan tâm.
Trước khi đối phương tìm đến bọn họ, còn giết nhiều Phong Lang như vậy, tình huống thể lực tiêu hao cực lớn vẫn không chút do dự xuất thủ tương trợ.
Vị ân nhân này, vì Hứa gia bọn họ, trả giá thật sự quá nhiều, nhiều lắm!
Về tộc nhìn xem!
Hiểu những điều này, mọi người chỉ muốn đi về, rất nhanh đã trở lại viện phủ.
Yến hội còn chưa kết thúc, đám hậu bối đang hưng phấn ăn uống, nhảy nhót, cảnh tượng náo nhiệt đến cực điểm, căn bản không biết, một canh giờ trước, nguy cơ sinh tử, lướt qua trước mặt bọn họ.
"Tộc trưởng, các ngươi đã trở lại, thế nào rồi?"
Thiên Vận trưởng lão vẫn lo lắng, thời khắc này nhìn thấy bọn họ cuối cùng đã yên lòng.
"Chúng ta không sao... Trong tộc thế nào, ngươi phát hiện động tĩnh gì không?" Hứa Thiên Lâm nhịn không được hỏi.
Thiên Vận trưởng lão lắc đầu:
"Không sao, lễ trao giải đã cử hành xong, mọi người đang vui!"
"Vậy thì tốt rồi."
Vài bước đi đến trước đám người, Hứa Thiên Lâm ngưng trọng:
"Đám hậu bối các ngươi đi theo ta!"
Dẫn theo mọi người, chuyển toàn bộ thi thể Xích Mi Hổ và Phong Lang về trong gia trang, lúc này Hứa Thiên Lâm nhìn quanh một vòng trầm giọng nói:
"Vừa rồi xảy ra một chuyện, thiếu chút nữa làm cho Hứa Gia Trang chúng ta bị diệt."
Tộc trưởng nhanh chóng nói những chuyện phát sinh trong tối này qua một lần.
Nghe xong lời tộc trưởng nói, nhìn thi thể đầy đất, mọi người đều trầm mặc.
Bọn họ ăn uống một đêm, sống rất vui vẻ, nằm mơ cũng không ngờ đến, tử thần chỉ cách trong gang tấc.
"Hơn trăm đầu Phong Lang, dưới sự dẫn dắt của Lang Vương, tính toán thừa dịp đêm tối đánh lén. Lại bị vị ân nhân kia, chém giết toàn bộ, không chạy thoát một con?"
"Một thân một mình, dũng cảm đối chiến bầy thú, đánh chết hai con Xích Mi Hổ, bốn đầu Lưu Kim Báo."
Giết chết hơn trăm đầu Phong Lang, mấy con yêu thú Xuất Thể Cảnh, sau đó cười to tiêu sái rời đi.
Người tu luyện, phải như vậy!
Trong nháy mắt, mọi người trong tộc đều coi vị hắc y nhân kia như thần tượng.
Hứa Chính nắm chặt nắm tay, sắc mặt kích động đến đỏ lên.
Nếu có cơ hội bái hắn làm thầy, không uổng công sống đời này.
Đến lúc đó muốn vượt qua Hứa Hồng không khó, để cho mọi người biết, người tiền đồ nhất Hứa gia, chính là Hứa Chính hắn!
Trong lúc mọi người kích động, Hứa Ứng thì sững sờ đứng đó.
Gã nói Hứa Hồng đi nghỉ ngơi, trên thực tế đi đâu, biết rất rõ ràng.
Hứa Hồng đi cứu người!
Chẳng lẽ... Hắc y nhân mà tộc trưởng và phụ thân nói, chính là Hồng ca sao?
Làm sao có thể!
Vị hắc y nhân kia dễ dàng đánh chết yêu thú Xuất Thể Cảnh, thực lực đã không thua kém Võ Giả bát trọng – Thành Cương Cảnh, mà Hồng ca chỉ lớn hơn mình một tháng, thời gian trước còn oán giận, không cách nào đột phá Linh Cốc Cảnh. Làm sao có tu vi như vậy?
Nhưng... Nếu không phải hắn... Vậy Hồng ca đi đâu?
Trong nháy mắt, tâm loạn như ma.
Đúng lúc này, thanh âm tộc trưởng vang lên.
"Tuy lần này nguy hiểm đã giải trừ, nhưng khó đảm bảo lần sau không phát sinh chuyện như vậy, mọi người mau chóng tu luyện, thực lực đủ mạnh, bảo vệ tốt người nhà, thủ hộ tốt hết thảy những thứ ngươi muốn thủ hộ, nếu không, ngay cả mạng còn không phải của mình. Được rồi, mọi người giải tán đi, Hứa Ứng, đừng đi vội, lại đây."
Nghe thấy tộc trưởng gọi tên mình, Hứa Ứng hoảng sợ, vội vàng đi đến.
"Hồng nhi và ngươi như hình với bóng, sao hôm nay không thấy nó tham gia yến hội?"
Vừa trở lại gia tộc, Hứa Thiên Lâm tìm nhi tử của mình đầu tiên, tìm một vòng không thấy đâu, khi hỏi Thiên Vận trưởng lão biết trong gia trang không phát sinh chuyện nguy hiểm, lúc này mới yên lòng, không sốt ruột nữa.
Hiện tại đã xử lí xong mọi chuyện, Hứa Thiên Lâm lên tiếng hỏi.
"Hồng ca, hắn. Hắn nói thân thể không thoải mái, yến hội còn chưa bắt đầu, đã về ngủ rồi!"
Sắc mặt đỏ bừng, Hứa Ứng nói.
"Đi ngủ?"
Khuôn mặt Hứa Thiên Lâm hơi khó coi.
Nhiều trưởng lão đồng dạng liếc mắt nhìn nhau, mỗi người tràn đầy phẫn nộ.
Gia tộc thiếu chút nữa bị diệt, tộc trưởng thiếu chút nữa bị giết, làm nhi tử, từ lúc vận chuyển thi thể đến bây giờ, đã qua một canh giờ rồi.
Vậy mà hắn không biết, vẫn còn đang ngủ!
Không để sinh tử tồn vong của gia tộc trong lòng, chẳng lẽ muốn ăn đòn sao?