Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn

Chương 50: Dạ tặc (1)

Chương 50: Dạ tặc (1)




Lý Nguyên có cảm giác như sắp chết, ý thức mơ hồ, trán nóng hổi, kèm theo ho khan kịch liệt.

Vương thẩm giúp đun nước nóng.

Diêm nương tử lau sạch thân thể cho hắn, lại thay quần áo sạch sẽ, để cho hắn nằm lên giường.

Trong phường Tiểu Mặc không có đại phu, Diêm nương tử đưa cho Vương thẩm một đồng tiền lớn, nhờ nàng đi huyện mời.

Rất lâu sau, đại phu huyện đến.

Nhưng đến cũng không nói lời nào, cũng không ngồi xuống, chỉ đứng đó với vẻ không kiên nhẫn, tựa như muốn đi ngay lập tức.

Vương thẩm thấy thế, vội vàng kéo Diêm nương tử đến bên cạnh nói.

Lúc này Diêm nương tử mới hiểu được, đại phu trong huyện không muốn chạy đến nơi như phường Tiểu Mặc, Vương thẩm nói phí khám bệnh là hai đồng tiền lớn, người ta mới bằng lòng tới.

Diêm nương tử vội vàng nâng một đồng tiền lớn cho đại phu.

Vương thẩm ở bên cạnh đau lòng nhìn...

Hai đồng tiền lớn a, nếu mà ăn một cách tiết kiệm, có thể đủ để ăn nửa tháng. Phí khám bệnh gì mà đắt như vậy?

Đại phu kia thấy tiền mới chịu ngồi xuống, nhìn trong chốc lát rồi nói: "Không phải bệnh gì, chỉ là quá đói bụng, thiếu hụt khí huyết. Và, có vẻ như... có thể hắn đã gặp thứ gì đó và đang ở trong trạng thái hoảng sợ quá mức.

Nếu hắn là thợ săn, e là gặp phải gấu đen lão hổ ở trong núi, cho nên mới thành ra như vậy?"

Diêm nương tử thì sửng người.

Gấu đen lão hổ à?

Nam nhân nhà mình thuần phục được cả lão hổ, còn có thể sợ lão hổ sao?

Vậy thì hắn đã nhìn thấy thứ gì mới có thể hoảng sợ quá độ?

Cô nhớ tới đêm đó Lý Nguyên nói là muốn thăm dò thâm sơn, đột nhiên đáy lòng cô dâng lên cảm xúc sợ hãi.

Trong thôn, chưa bao giờ thiếu những câu chuyện thần quỷ chí dị.

Diêm nương tử đè nén suy đoán này, hỏi: "Vậy xin hỏi đại phu, hiện giờ nên làm gì?"

"Trước hết cứ dùng cháo bù đắp, chờ thân thể khỏe lại rồi mới bổ."

"Có cần kê đơn thuốc gì không?"

"Bệnh tình của hắn tương đối nghiêm trọng, thuốc bình thường không có hiệu quả, muốn uống thì phải uống chút thuốc tốt."

"Bao nhiêu tiền một bộ đây?"

"Thuốc này là thượng hạng.

Hơn nữa còn chuyên môn dùng cho võ giả nhập phẩm, đắt thì đắt một chút, nhưng hiệu quả cũng tốt."

"Bao nhiêu?" Diêm nương tử trông mong nhìn đại phu.

Đại phu quét mắt nhìn cô, nói: "Thuốc thượng hạng này, ba đồng tiền lớn một bộ, nếu muốn khỏi hẳn thì phải sắc mười bộ mới được."

"Còn loại nào có hiệu quả tốt hơn không?"

Đại phu cười vô thanh, trong thần sắc có chút khinh bỉ, giống như đang nói "Ngươi trả nổi sao?"

Nhưng nhớ tới gia đình này là săn thú, có lẽ có chút tiền dư, lúc này gã mới nói: "Thuốc này cho võ giả nhập phẩm, một bộ giá 12 đồng tiền lớn, nhưng hiệu quả nhanh, có thể thử trước mấy bộ."

Vương thẩm lầm bầm: "12 đồng tiền lớn? Giá tiền này... không chỉ là một lượng bạc ... Ai mà coi căn bệnh này chứ? Có phải ngươi bắt nạt chúng ta không hiểu giá thị trường, cố ý hét giá, phải không?"

Đại phu hơi chột dạ, nhưng ngay sau đó liền dùng giọng điệu không kiên nhẫn nói: "Đó là cho võ giả nhập phẩm, hiệu quả tốt. Các ngươi... Nếu không đừng kê đơn thuốc."

Nói xong gã lập tức vội vàng đứng dậy, muốn đi.

Cái nơi rách nát này, gã không muốn ở lâu thêm một khắc.

Diêm nương tử nhìn đại phu, lại nhìn Lý Nguyên đang nằm trên giường.

Lúc trước, Lý Nguyên từng theo Vương thúc giao hàng vài lần với tửu lâu trong huyện, trong nhà quả thật tiết kiệm được một ít tiền.

Nhưng số tiền này, bất kể là cô hay Lý Nguyên đều biết, không thể để lộ một cách dễ dàng.

Nhưng đã đến lúc này rồi...

Lỡ như vì ý niệm sai lầm của cô mà Nguyên ca nhi không vượt qua được thì sao?

Cô lại nhìn đại phu, nặn ra nụ cười và nói: "Đại phu, mua, chúng ta mua! Rẻ hơn một chút có được không?"

Đại phu: "Vậy mua loại nào?"

Diêm nương tử cắn răng nói: "Mua loại tốt nhất."

"Tốt nhất?" Đại phu dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cô chằm chằm, sau đó nói: "Nếu ngươi thành tâm muốn, trước tiên lấy năm thang thuốc, ta sẽ thu ngươi 58 đồng tiền lớn, bớt cho ngươi 2 đồng."

"55 đồng được không?"

Đại phu nói: "Có mua không?"

"Rẻ hơn một chút..."

"Không mua thì ta đi."

Diêm nương tử bất đắc dĩ: "Có..."

"Tiền đâu?"

"Có..."

Sau đó, Diêm nương tử lấy tiền đưa cho Vương thẩm, Vương thẩm lại gửi hai đứa nhóc nhà mình ở nhà Lý Nguyên, rồi lại gọi hai nam nhân trong thôn để cùng đi huyện.

Lúc chạng vạng tối, Vương thẩm trở về với năm thang thuốc.

Diêm nương tử thì đã nấu xong cháo gạo từ lâu.

Hai tiểu oa oa đã sớm ăn cháo sạch sẽ, ngay cả bát cũng liếm một lần.

Thấy Vương thẩm trở về, Diêm nương tử lại múc cho nàng một chén cháo, sau đó tự mình đi sắc thuốc.

Hai nữ nhân bận rộn một lúc, thẳng đến canh hai sáng mới hầu hạ Lý Nguyên uống thuốc.

Diêm nương tử mở cửa, đưa Vương thẩm và hai đứa con đến trước hàng rào, nói: "Vương thẩm, vất vả cho thẩm rồi."

Vương thẩm thấy thần sắc bi thương của nàng, khuyên nhủ an ủi: "Muội cũng đừng suy nghĩ nhiều, nam nhân có thể trở về là chuyện tốt rồi... Không giống như nhà ta... aiz..."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch