Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 23: Trở Về (2)

Chương 23: Trở Về (2)

Trở Về (2)

Thành phố Diên Hải, trong ban đặc thù Diên Hải.

Vị trí của ban đặc biệt nằm trong khu náo nhiệt, người ở bên ngoài nhìn vào chỉ thấy đây chính là một cao ốc thương nghiệp, nhưng bên trong có càn khôn, bảo an đẳng cấp rất cao, người bình thường muốn đi vào là chuyện không thể nào.

Ban đặc biệt nằm trên tầng cao nhất của tòa cao ốc.

Lúc này, trong phòng khói mù lượn lờ, vừa nhìn liền biết kẻ bất phàm đang ngồi ở chỗ đó, gã đang lật xem văn kiện trong tay.

"Trước mặt các vị chính là báo cáo điều tra được ở chỗ sụt lún trên Thái Sơn. Căn cứ theo số liệu thì có một số lượng không ít tà vật xuất hiện và đánh về phía Diên Hải.."

"Tiếp theo đây chính là thời điểm khảo nghiệm chúng ta."

Người đàn ông đang nói chuyện có gương mặt chữ quốc, đeo một cái bịt mắt màu đen, vẻ mặt nghiêm túc, đối diện với loại tình huống này gã nhất định phải treo lên mười phần tinh thần, tuyệt đối không thể có bất kỳ sơ suất nào.

"Chuyện này giao cho ta là được rồi, người Mao Sơn chúng ta đối với việc truy tung tà vật rất có bản lĩnh, vả lại gần đây sinh viên tốt nghiệp từ Mao Sơn cao viện cũng cần rèn luyện thêm." Người vừa lên tiếng là một lão đầu mặc áo bào, đầu đội khăn vuông, đeo Kim Tiền Kiếm, lúc y nói chuyện có thể dễ dàng trông thấy người này thiếu mất mấy cái răng cửa.

Y là cường giả của phái Mao Sơn, Lâm Đạo Minh.

"Cái rắm ấy, sao có thể chuyện gì cũng đến phiên các ngươi nhúng tay, Đạo gia là tổ tông của các ngươi, nhìn xem trên người ngươi mặc áo vàng, đó là giới y, người phạm giới mới có thể mặc, ở trước mặt chính tông thì các ngươi còn non lắm."

Người phản bác cũng là một lão giả, đầu đội khăn Hỗn Nguyên, người mặc đạo bào màu xanh, thái độ cực kỳ khinh bỉ nhìn Lâm Đạo Minh, ý tứ của ông ta rất rõ ràng, ngươi chỉ là một tên đạo sĩ dởm mà thôi.

Lâm Đạo Minh dựng râu trừng mắt, vung tay áo lên, mở miệng cãi lại: "Lão gia hỏa này, ngươi muốn bị đánh đúng không, chúng ta đây là Mao Sơn Thượng Thanh phái, từ khi nào đến trong miệng ngươi lại là Đạo gia, mặt mũi ngươi cũng lớn nhỉ."

Lão giả Đạo gia cười ha ha, "Đúng vậy a, các ngươi là Thượng Thanh phái, nhìn xếp hạng cao viện chẳng phải sẽ biết sao, hạng chót. Người ta đều biết các ngươi là đồ lậu, có thể có được bao nhiêu người báo danh chứ, không giống Đạo gia cao viện của chúng ta, người báo danh nhiều vô số kể, có muốn cũng chẳng thể thu nhận hết được."

Nam tử mặt chữ quốc đập bàn, "Đủ rồi, đừng tranh luận nữa, chuyện lần này đối với thành phố Diên Hải rất quan trọng, Mao Sơn cũng tốt mà Đạo gia cũng được, thậm chí cả Phật gia cũng được luôn, tất cả mọi người phải chú ý tới chuyện này. Nếu như để cho tà vật tùy ý làm bậy ở trong thành phố, tạo thành tổn thất không thể vãn hồi thì các ngươi đều thu dọn đồ đạc xéo đi cho ta, nhường chỗ lại cho người có khả năng lên thay thế. Tan họp."

Thành phố Diên Hải không tính là thành thị lớn, nhưng cũng không hề nhỏ, có khoảng chừng hơn tám triệu nhân khẩu.

Một khi để tà vật tùy ý làm bậy ở trong thành phố thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Bây giờ ban đặc biệt của thành phố Diên Hải chính là do cao thủ của mấy phe phái lớn tọa trấn, đồng thời hàng năm đều sẽ có sinh viên của các phe phái tốt nghiệp gia nhập vào trong đó, bổ sung máu mới, tăng kinh nghiệm chiến đấu cùng tà vật, tương lai có thể trở thành cường giả một mình gánh vác một phương.

Bấy giờ mấy đại cao viện trọng điểm cũng chỉ có Mao Sơn cao viện, Đạo gia cao viện, Phật gia cao viện, Y gia cao viện.

Danh xưng bốn cao viện hàng đầu trong Long Quốc, bồi dưỡng vô số nhân tài.

...

Ngày kế tiếp!

Trương lão đầu mở mắt ra liền thấy Lâm Phàm ngồi ở trên giường, theo thói quen lấy sữa đậu nành từ trong ngăn tủ bên giường ra, mỗi ngày đều phải uống, không uống liền không vui.

"Uống Sprite nha."

Ông ta ném một hộp sữa đậu nành cho Lâm Phàm.

"Oh!"

Lâm Phàm tiếp nhận, ùng ục ùng ục uống vào, uống cạn rồi liền buông hộp sữa xuống, bình tĩnh kể chuyện: "Tối hôm qua ta đã mơ một giấc mơ rất dài, ta đi tới một nơi, sau đó ta biến thành một người khác, ở đó ta đã làm rất nhiều việc, quen biết rất nhiều bạn bè mới, nhưng mà bọn họ không giống với chúng ta, ta luôn cảm thấy ở bọn họ có điểm gì đó rất lạ."

Trương lão đầu nháy mắt, sau đó mất hứng nói: "Vậy sao ngươi không mang ta theo, không phải chúng ta đã từng nói, ngươi đi đâu đều sẽ dẫn ta theo sao?"

"Đi hơi gấp nên chưa kịp báo ngươi, lần sau nhất định sẽ mang ngươi theo." Lâm Phàm hứa hẹn.

"Nói rồi đấy, không cho phép gạt ta." Trương lão đầu hết giận, thế nhưng ông ta nhìn hắn một vòng liền kinh ngạc kêu lên: "Hình như ngươi béo lên rồi?"

Lâm Phàm cúi đầu nhìn… Hoàn toàn chính xác! Quả thật cơ thể hắn có da có thịt hơn hẳn ngày hôm qua rồi.

Trong phòng bệnh 666, phần lớn các thiết bị gì có khả năng gây nguy hiểm cho người bệnh đều đã bị các hộ lý dọn đi mất, xưa kia còn có thể cầm tạ tập cơ hay đấm bao cát rèn luyện thân thể, nhưng bây giờ thì chẳng còn cái gì nữa.

Điều này khiến Lâm Phàm vừa uống xong hộp sữa đậu nành, nhưng hắn vẫn luôn tự nhận đó là Coca Cola, cảm giác như thể trời sập, nội tâm trở nên trống rỗng, mọi thứ thật tịch mịch như thể bạn bè thân thuộc trước kia đều biến mất cả rồi.

"Ngươi không vui đúng không?" Trương lão đầu vỗ vỗ bả vai Lâm Phàm, nhìn thấy Lâm Phàm không vui, ông cũng bĩu môi rất là không vui.

"Ừm." Lâm Phàm có chút khổ sở, những thứ kia đều là tiểu đồng bọn của hắn, bây giờ đồng bọn lại biến mất chẳng còn ma nào nữa, hỏi hắn vui kiểu gì.

Trương lão đầu lục tung chăn lên, nửa người đều chui vào trong đó, tìm kiếm gần nửa ngày mới vui vẻ nói: "Tìm được, ta tìm được rồi."

Hai tờ giấy và một cái bút màu nước.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch