Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Từ Huyện Lệnh Bắt Đầu Đánh Dấu Sinh Hoạt

Chương 22: Ban thưởng phong phú (2)

Chương 22: Ban thưởng phong phú (2)
Điều này lại trách được ai đây?

"A, đau đớn quá, người đâu, người đâu..." Đột nhiên, trong đại lao tĩnh mịch vang lên tiếng kêu đau đớn. Âm thanh quen thuộc ấy khiến toàn thân Thái Trọng run lên, đó là tiếng của người nhà Thái gia.

Tiếng kêu đột ngột này giống như một tín hiệu. Rất nhanh, những tiếng kêu thảm thiết tương tự liên tiếp vang lên, mỗi một tiếng kêu đều quen thuộc như vậy. Song, những âm thanh này rất nhanh liền trở nên trầm thấp, cho đến khi dần dần không thể nghe thấy.

Mà đúng vào lúc này, không biết từ đâu chạy tới một con chuột, bò vào bát cơm hắn tiện tay vứt một bên. Ngay sau đó, con chuột cũng bắt đầu "chi chi" giãy giụa, chỉ trong một lát liền không còn tiếng động.

Cảnh tượng trước mắt khiến trên mặt Thái Trọng hiện rõ vẻ đắng chát. Từ khi hắn vào tù đến nay, hắn đã tính toán vô số điều, nghĩ tới vô số khả năng.

Hắn vốn tưởng rằng mình dù không có công lao thì cũng có khổ lao, thế nào cũng sẽ không bị "giết lừa sau khi có việc". Thật không ngờ, kết quả cuối cùng đợi hắn lại là loại xấu nhất. Hắn chung quy vẫn bị bỏ rơi!

"Ha ha ha..." Dần dần, vẻ đắng chát trên mặt Thái Trọng tan đi, biến thành tiếng cười cuồng loạn làm càn. Trong ánh mắt hắn càng tràn đầy vẻ điên cuồng.

Sau đó, Thái Trọng dường như đã hạ quyết định gì đó, nhanh chóng thu lại cảm xúc trên mặt, lặng lẽ cởi quần áo, lấy chiếc áo trắng bên trong ra cầm trong tay, đặt lên ngọn nến mà hơ.

Rất nhanh, trên mép chiếc áo xuất hiện rất nhiều chữ nhỏ li ti. Mà khi nhìn thấy những chữ này, Thái Trọng vốn bình tĩnh lại lần nữa trở nên nóng nảy.

"Giết thân giết con, tuyệt tình tuyệt nghĩa! Tốt một cái tuyệt tình tuyệt nghĩa! Tốt một cái Huyết Sát!" Hai tay hắn dùng sức nắm chặt góc áo, bóp đến nỗi ngón tay hơi trắng bệch biến dạng. Lúc này, trong hai mắt Thái Trọng lộ ra vẻ quyết tuyệt. Đến nước này, hắn đã không còn đường nào để chọn!

"Phải sống sót, hiện giờ ta nhất định phải sống sót. Đợi ngày sau, ta sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào trong các ngươi. Luôn có một ngày, luôn có một ngày như vậy..."

"Thái Trọng! Thái đại nhân!" Đúng lúc này, cửa lao ngục của Thái Trọng đột nhiên xuất hiện hai người áo đen. Khăn đen che mặt khiến người ta không nhìn rõ dung nhan, chỉ có sát khí lạnh băng kia trong đêm tối lại càng rõ ràng.

"Thái đại nhân, thức ăn ngon như vậy sao ngài không ăn? Còn muốn làm phiền huynh đệ chúng ta tự mình động thủ hay sao!"

"Các ngươi?" Trần trụi nửa thân trên, Thái Trọng lặng lẽ ngẩng đầu lên. Trong mắt hắn không còn chút bối rối nào. "Bao nhiêu năm qua ta đã cống hiến cho công tử, lẽ nào công tử thật sự không niệm tình xưa ư?"

"Thái đại nhân, chính ngài cũng đã nói đó là tình xưa. Kể từ khoảnh khắc ngài vào tù, ngài nên biết mình không thể thoát ra ngoài được. Còn nữa, ngài không cần giãy giụa, cũng không cần phí sức. Ngục tốt nơi đây đều đã ngất đi, cho nên đại nhân có cầu cứu thế nào cũng là uổng công vô ích!"

"Thái đại nhân, huynh đệ chúng ta cũng là phụng mệnh làm việc. Công tử đã sai hai ta tiễn đại nhân đoạn đường. Đại nhân, đắc tội!" Đang nói chuyện, hai người áo đen liền đã lấy ra một sợi dây cỏ, chầm chậm bước tới.

Huyện thừa Thái Trọng bị bắt vào tù sau không chịu nổi nhục nhã, đầu tiên là độc chết cả nhà, sau đó sợ tội mà tự sát. Kế hoạch này hoàn mỹ biết bao, lý do này không có kẽ hở biết bao!

"Nếu công tử đã bất nhân, vậy cũng đừng trách Thái mỗ bất nghĩa!" Lạnh lùng cười một tiếng, Thái Trọng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, trong mắt huyết sắc lóe lên rồi biến mất.

Bị hắn đột ngột nhìn thoáng qua như vậy, người áo đen đối diện bỗng cảm thấy tựa hồ có chút âm lãnh. Không hiểu vì sao, lại có chút không tự chủ được mà tiến gần về phía hắn...

"Đại nhân, không xong rồi!" Sáng sớm, khi Thẩm Ngọc còn chưa tỉnh giấc, bổ đầu Chu Nguyên đã vội vã chạy tới.

"Đại nhân, trong đại lao đã xảy ra chuyện lớn! Người nhà Thái gia trừ Thái Trọng ra đều trúng độc bỏ mình. Bản thân Thái Trọng càng không biết tung tích!"

"Phải rồi, đại nhân, trong đại lao còn có thêm hai người áo đen, chỉ có điều hai người này đã chết, lại chết có vẻ hơi quỷ dị, giống như... giống như toàn thân máu tươi đều bị rút khô vậy!"

"Cái gì? Đi, theo bản quan đến đại lao xem sao!" Nghe Chu Nguyên báo cáo xong, Thẩm Ngọc không nói hai lời, lập tức đứng dậy phi nước đại về phía đại lao.

Thái Trọng này, chà! Vào đại lao rồi mà còn không thành thật. Nhưng tất cả người nhà Thái gia đều bỏ mình, duy chỉ có Thái Trọng biến mất không thấy, đây là giết người diệt khẩu ư? Hay là chạy trốn khỏi án? Vậy tại sao còn có hai người áo đen bị bỏ lại, chẳng lẽ bọn họ đều là sát thủ nghiệp dư, nghiệp vụ không thuần thục sao?

"Máu tươi bị rút khô ư? Xem ra thứ ta vẫn tìm kiếm đã xuất hiện, quả nhiên là ở Thái gia!" Chờ Thẩm Ngọc đi khỏi, từ một góc khuất đi ra một bóng người thướt tha mềm mại, chính là A Như tiểu thư được Thẩm Ngọc mang về nha môn.

"Đã như vậy, vậy ta cũng nên đi thôi. Thái Trọng, hừ! Ta ngược lại đã xem thường ngươi. Vốn tưởng là ta phán đoán sai, thật không ngờ ngươi lại có thể ẩn giấu kỹ như vậy, hại ta suýt chút nữa thất bại trong gang tấc!"

Nhìn về phía bóng lưng Thẩm Ngọc đi xa, A Như sau đó khẽ cười một tiếng. Vẻ mị hoặc vô tận ấy dường như trong khoảnh khắc được phóng đại. Phàm là nam nhân nào chứng kiến cảnh này, e rằng đều khó lòng kiềm chế.

"Tiểu huyện lệnh, cuối cùng sẽ có một ngày, chúng ta sẽ còn gặp lại! Hy vọng đến khi đó, chúng ta sẽ không là kẻ thù của nhau!"



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch