Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tu La Thiên Đế

Chương 150: Mượn binh (2)

Chương 150: Mượn binh (2)




Nụ cười của Yêu Nhi không thay đổi, đi tới bên cạnh Bách Lý Dã:

- Chết không được, chỉ là đau một trận, ta giúp ngươi ghi nhớ, đừng... quá kiêu ngạo...

Trưởng lão Tinh Hà tông vây quanh bên cạnh Bách Lý Dã, nhanh chóng nâng cốt chữa thương cho hắn, một bên cảnh giác Yêu Nhi.

Sắc mặt tông chủ Tinh Hà tông không dễ nhìn, nhưng cũng không tiện trực tiếp phát tác, ho khan hai tiếng, ý bảo lão thành chủ tuyên bố.

Lão thành chủ đi vào đống đổ nát, cao giọng tuyên bố:

- Trận thứ năm, Huyết Tà Tông, Yêu Nhi, thắng!

Đệ tử các tông âm thầm lắc đầu, nữ tử này không hổ là truyền nhân của Huyết Tà tông. Mặc dù có vẻ đẹp kinh tâm động phách, nhưng thủ đoạn quá tàn nhẫn, ai dám động tâm với nàng?

Quách Sơn Đồng bỗng nhiên lẩm bẩm:

- Tại sao ta lại đột nhiên cảm thấy nữ tử này... Giống Tần Mệnh như vậy?

Hạ Hưng La than thở:

- Đây quả thực là cùng một loại người!

Đám người xem chiến xa xa lại không có xúc động gì, ngược lại nhìn đến phấn khích hăng say, ý còn chưa thỏa mãn hoan hô.

Tông chủ các tông thương nghị một phen, trực tiếp ban danh: Huyết Tinh Linh!

Đến lúc này, toàn bộ hội võ hội trà hội bát tông đax kết thúc, đệ tử ngũ cường sinh ra, cũng chính thức định danh.

Thiên Đạo Tông, Thiên Sơn Ảnh: Hình Gia.

Huyết Tà Tông, Huyết Tinh Linh: Yêu Nhi.

Thổ Linh Tông, Chiến Thú: Dương Nghị.

Thiên Đạo Tông, Tử Hồng Thánh Thủ: Thanh Ca.

Thanh Vân Tông, Tu La Tử: Tần Mệnh.

Ngũ cường định danh, hôm nay khởi cáo Bắc Vực.

Đệ tử các tông có người vỗ tay, có người cổ vũ, càng nhiều người đang trầm mặc.

Kết thúc rồi à?

Bốn ngày oanh oanh liệt liệt, cứ như vậy kết thúc!

Bốn ngày hội trà trôi qua quá nhanh, oanh oanh liệt liệt bảy tám mươi trận đấu, có loại cảm giác gió mạnh mới biết cỏ cứng, gào thét trong gió mạnh đổ một mảnh lại một mảnh, không để cho bất kỳ tình cảm nào, không cho bất kỳ cơ hội nào, ngã xuống chính là ngã.

Đây chính là tàn nhẫn như vậy!

Đây chính là ý nghĩa của hội trà mà bát tông tổ chức, làm cho những đệ tử tự nhận mình thiên tài này hiểu được, các ngươi có thể xưng hùng trong tông môn, chưa chắc có thể nổi danh ở bát tông. Có thể làm cho bọn họ thu liễm ngạo khí, nhận rõ chính mình. Chờ trở lại tông môn, an tâm tu luyện, cố gắng trưởng thành.

- Kết thúc...

Mộ Trình tâm tình rất phức tạp, cơ hội nổi tiếng khổ cực nhiều năm cứ như vậy kết thúc, hắn cảm giác mình giống như là làm nền, ngoại trừ trước trận đấu được các tông chú ý, được người khác nghị luận, toàn bộ quá trình thi đấu cũng không có biểu hiện gì xuất sắc.

Ta là đệ tử kim linh của Thanh Vân Tông, là truyền nhân thiên tài cùng với Nguyệt Tình, cũng là đội trưởng của Thanh Vân Tông lần này. Tại sao điều này lại xảy ra? Là đệ tử các tông quá mạnh? Hay là Mộ Trình ta quá yếu?

Tâm tình của các đệ tử Lý Niệm, Trương Lam cũng ngũ vị tạp trần, nhìn tứ cường trên đỉnh núi, lại có Tần Mệnh đã rời khỏi, bọn họ trầm mặc không nói.

Ngươi không phục sao? Thành thật mà nói, thực sự là một chút.

Không phải không phục bốn vị này, mà là không phục Tần Mệnh.

Vì sao lại là Tần Mệnh! Những người khác cũng được, vì sao lại là Tần Mệnh.

........................

Trong trang viên thành phủ, Đinh Điển, Hô Diên Trác Trác bọn họ phân biệt giúp Tần Mệnh cùng Thiết Sơn Hà xử lý tốt vết thương, không vội vàng rời đi, đều cùng ở lại.

Hô Diên Trác Trác ngồi trên ghế mây trong phòng, đoán chừng thời gian.

- Gần như đã kết thúc rồi phải không? Không biết ngũ cường năm nay đều có ai.

Lăng Tuyết lẳng lặng nhìn Tần Mệnh đang mê man, không nói gì.

- Lăng Tuyết sư tỷ ngươi trở về nghỉ ngơi đi, nơi này đã có ta rồi.

Hô Diên Trác Trác vẻ mặt vui vẻ, mỗi ngày đều vui vẻ ha ha.

- Ngày hôm qua tông chủ đã tới rồi?

- Đúng vậy, đến thăm Tần Mệnh.

- Đã nói gì?

- Ta làm sao có thể nghe lén tông chủ nói chuyện. Hắc hắc, không dám.

- Hô Diên gia tộc tương lai sẽ đối đãi với Tần Mệnh như thế nào?

Lăng Tuyết từ đầu đến cuối đều không nghĩ tới Tần Mệnh sẽ đạt được thành tích như vậy, nhưng nếu ngũ cường đã định danh, Tần Mệnh sẽ danh dương Bắc Vực, danh động bát tông, ngay cả ngũ vương cũng lưu lại danh hào. Thanh Vân Tông sẽ đối xử với Tần Mệnh như thế nào? Hô Diên gia tộc sẽ coi trọng Tần Mệnh như thế nào?

- Ta mạo muội hỏi một câu, Lăng Tuyết sư tỷ hình như rất quan tâm Tần Mệnh? Ta không có ý gì khác, chỉ là tò mò.

- Trên người hắn có bí mật của Thanh Vân Tông.

Lăng Tuyết hiện tại có thể khẳng định Tần Mệnh cùng tàn hồn đã đạt thành hiệp định nào đó, bằng không không có khả năng có đột phá kinh người như vậy, lại thể hiện ra sát tính mạnh mẽ như vậy. Nàng rất lo lắng Tần Mệnh là nóng lòng trưởng thành mà đánh mất chính mình, bị tàn hồn khống chế. Hoặc là, Tần Mệnh đối với Thanh Vân Tông có oán, tàn hồn đối với Thanh Vân Tông có hận, hai người không mưu mà hợp, đạt thành hiệp định.

Nàng từng cam đoan với sư phụ, sẽ bảo đảm tàn hồn an toàn, sẽ không gây hại cho Thanh Vân Tông. Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới tốc độ trưởng thành của Tần Mệnh lại nhanh như vậy, nhanh đến mức đã có năng lực rời khỏi sự khống chế của Thanh Vân Tông. Điều này làm cho nàng trở tay không kịp, càng không biết nên nói với sư phụ như thế nào, là lập tức thông báo? Hoặc tiếp tục che giấu nó?

Hô Diên Trác Trác bộ dáng đáng yêu, nụ cười ngây thơ khả ái:

- Nếu là bí mật, ta cũng không hỏi nữa. Bất quá sư tỷ yên tâm, ta cùng Tần Mệnh là bằng hữu, rất bằng hữu thuần túy.

- Cho ngươi một câu khuyên bảo, ý niệm đầu tư võ giả của Hô Diên gia tộc không sai, nhưng tốt nhất đừng liên lụy đến ân oán tông môn, các ngươi chơi không nổi.

- Cảm ơn sư tỷ khuyên bảo, nhớ kỹ.

- Chiếu cố Tần Mệnh thật tốt.

- Sư tỷ đi chậm, nơi này có ta, yên tâm đi.

Hô Diên Trác Trác tiễn Lăng Tuyết đi, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Tần Mệnh mở hai mắt ra, ánh mắt không có tiêu cự nhìn lên trên.

- Có cần thuốc không?

Hô Diên Trác Trác lấy ra một cái bình ngọc, bên trong có mấy loại bảo dược trân quý.

- Cảm ơn ngươi.

Tần Mệnh thì thầm.

Hô Diên Trác Trác cười ha hả:

- Bằng hữu mà, khách khí cái gì. Ta chỉ giúp ngươi đến hội trà, tất cả các danh dự là ngươi tự mình phấn đấu.

- Ta hiện tại có tư cách để cho Hô Diên gia tộc các ngươi coi trọng?

- Đó là tất nhiên!

- Lại giúp ta một việc.

- Ngươi nói, có thể làm được ta nhất định giúp.

Ánh mắt Tần Mệnh ngưng tụ:

- Cho ta mượn năm trăm sát thủ!

- A?

Hô Diên Trác Trác hơi há miệng.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch