Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tu La Thiên Đế

Chương 155: Vô Cương công tử (2)

Chương 155: Vô Cương công tử (2)




Tào Vô Cương là vụng trộm tới, lợi dụng tài nguyên nhân mạch của Mãng Vương phủ ở Vũ Lăng thành, mạo hiểm giấu đến bây giờ. Hắn đến thưởng thức Nguyệt Tình luận võ, chờ mong nữ tử tương lai của mình sẽ có biểu hiện đặc sắc như thế nào, thuận tiện tận mắt nhìn xem đệ tử bát tông đời này đều có nhân vật truyền kỳ nào.

Tiếc là, Nguyệt Tình căn bản không đến, hình như là sớm đi ra ngoài tu luyện.

Kinh ngạc chính là, tên nô bộc kiêu ngạo Tần Mệnh kia lại ở trà hội bát tông tỏa sáng rực rỡ, còn không thể tưởng tượng nổi giết vào bảng năm.

- Tần Mệnh. Tần Mệnh...

Tào Vô Cương lẩm bẩm, không tiếng động nở nụ cười.

- Vô Cương công tử cười cái gì?

- Người nổi bật nhất trong hội trà lần này là ai?

- Tần Mệnh a. Hiện tại cái tên đang được bàn tán nhiều nhất trong thành chính là Tần Mệnh.

- Một tên nô bộc, cướp đi danh tiếng của tất cả thiên tài truyền nhân bát tông, không cảm thấy buồn cười sao?

- Lời tuy rằng là như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác đã làm cho đệ tử bát tông tâm phục khẩu phục. Nếu như thật sự để cho hắn trưởng thành, tương lai Bắc Vực Chi Địa tất sẽ có danh hào của hắn.

- Yên tâm đi, hắn không sống được đến ngày đó.

Mấy vị công tử hai mặt nhìn nhau, Tào Vô Cương hình như rất khinh thường Tần Mệnh.

- Không nói đến chuyện này, nếu đêm nay Vô Cương công tử phải đi, chúng ta đến tặng lễ vật khác?

Một thiếu niên cường tráng nhếch miệng cười xấu xa.

- Vô Cương công tử, có hứng thú hay không?

Các công tử khác đều lộ ra nụ cười hiểu ý.

Tào Vô Cương buông chén rượu xuống:

- Cũng tốt, đến đây mấy ngày nay, còn chưa nếm thử hương vị của thành Vũ Lăng.

- Ha ha, chờ, ta đi một chút!

Thiếu niên cường tráng cười to đi ra khỏi tuyền trì, thân cao gần hai thước, lông cơ thể rất nặng, đùi, cánh tay, trước ngực, đều là lông đen thật dày, rậm rạp đen nhánh, thoát khỏi một con tinh tinh, khí thế vô cùng dọa người.

- Thêm mấy người, chuẩn bị hai cái cho Vô Cương công tử.

Các công tử trong hồ suối ồn ào.

- Mỗi người hai người, đêm nay lão tử mời khách.

Thiếu niên cường tráng hào khí đẩy phòng ra, hướng ra bên ngoài quát to:

- Người đâu? Tới đây!

Trong hành lang rất yên tĩnh, dù sao cũng là khu cao cấp, cũng không hy vọng bị quấy rầy, bảo vệ riêng tư.

Hắn hô hai tiếng không ai để ý, lại nhìn thấy bên ngoài phòng đối diện đang có ba vị thiếu nữ xinh đẹp chờ đợi. Các nàng là thị nữ ngoài phòng Tần Mệnh, là hộ vệ trưởng tự mình lựa chọn tuyệt lệ, tư sắc khí chất vóc người vân vân đều có thể nói là cực phẩm, liếc mắt một cái đã làm cho ánh mắt người ta sáng ngời.

- Ba người các ngươi! Hai người đến đây! Ngươi, đi chào hỏi ông chủ của các ngươi, gọi cho ta mười nữ tử, phải tốt nhất.

Các nàng quen biết thiếu niên cường tráng, cúi người hành lễ:

- Quý công tử tha lỗi, Tề đội trưởng an bài chúng ta chờ ở chỗ này, không thể tùy tiện rời đi.

- Ta bảo các ngươi qua đây, nào nhiều lời vô nghĩa như vậy.

- Quý công tử tha tội.

Ba thiếu nữ cúi đầu.

Quy củ nơi này vô cùng nghiêm khắc, các nàng không dám dễ dàng cãi lời đã an bài, bằng không sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.

- Ôi, lá gan không nhỏ a. Lần cuối cùng, lại đây, ngươi có nghe ta nói không?

Trong phòng phía sau truyền đến tiếng cười của đám công tử kia:

- Gọi mấy cô nương đều phiền phức như vậy, ngươi rốt cuộc có được hay không?

- Quý công tử, chúng ta...

Ba vị thiếu nữ do dự.

- Chán sống, dám phản bác ta. Hôm nay ba người các ngươi thuộc về ta, lão tử không để cho các ngươi không xuống được giường, ta cũng không gọi Quý Nguyên Hổ!

Thiếu niên cường tráng sải bước đi ra ngoài, mặc kệ mọi việc, bóp cổ ba vị cô nương kia liền kéo vào bên trong.

Ba vị thiếu nữ hoa dung thất sắc, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, kinh hô xin lỗi.

Hành lang nơi đó bước nhanh tới mấy thị vệ.

- Quý Nguyên Hổ? Dừng lại, ngươi muốn làm gì! Không hiểu quy tắc ở đây?

- Quy củ ở đây chính là cho tiền hưởng lạc. Tìm thêm mười người nữa cho lão tử, lập tức! Ngay bây giờ! Bây giờ!

Quý Nguyên Hổ trừng mắt, hung thần độc ác, thô lỗ đẩy ba thiếu nữ vào trong phòng.

Thiếu nữ ngã nhào trên mặt đất, lạnh run, quỳ ở nơi đó không dám đứng lên.

- Nói xem có chuyện gì?

Bọn thị vệ nhíu mày nhìn các nàng, lại nhìn tuyền trì sương mù dày đặc bên trong, đại khái nhận ra mấy vị, đều là đám ăn chơi trong thành Vũ Lăng, bình thường không ít lần tới nơi này hưởng lạc, cũng có thân phận có bối cảnh, không dễ trêu chọc.

- Chúng ta được Tề đội trưởng an bài ở phòng đó.

Một thiếu nữ sợ hãi giơ tay chỉ vào căn phòng phía trước.

- Đặc biệt dặn dò, không thể tùy tiện rời đi.

- Bên trong là ai?

- Chúng ta không biết.

Quý Nguyên Hổ tức giận:

- Nào nhiều lời vô nghĩa như vậy! Tìm cho ta mười người, đừng để ta lặp lại lần thứ ba.

- Đóng cửa lại! Có chuyện gì, để Tề đội trưởng tới tìm chúng ta.

Các công tử bên trong thúc giục đóng cửa, vạn nhất bị nhìn thấy Tào Vô Cương, chuyện hôm nay liền phiền toái.

- Hừ!!

Quý Nguyên Hổ trừng mắt nhìn đám hộ vệ một cái, đóng cửa lại.

- Két...

Lúc này cửa phòng đối diện chậm rãi đẩy ra, Tần Mệnh nhìn ra ngoài.

- Chuyện gì mà ồn ào vậy, cướp nữ nhân?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch