Trong phòng bệnh, người phụ nữ đến gần Đỗ Duy, vẻ mặt đầy lo lắng: "Cậu Người Đuổi Quỷ, bây giờ cậu đã chịu tin lời của tôi chưa?"
Đỗ Duy biết bà ta đang ám chỉ thân phận của mình, và sự việc mọi người đều đang bị cuốn vào giấc mơ này.
Đối với hai vấn đề này, Đỗ Duy cũng không phát hiện được logic nào, đây chỉ là lời một phía của bà ta.
Marilyn Manson có thể đã thực sự đào được đầu của em gái mình, khiến tình hình trở nên tệ hại như lúc này.
Và cái đầu đó có lẽ là đầu của The Nun.
Nếu điều này là thật, thì mọi chuỵen đều dễ hiểu.
Đỗ Duy là một người bị nhiễm lời nguyền của The Nun, hắn hiểu sâu sắc về cảm giác bị bóng đè trong mơ khủng khiếp đến mức nào.
Trước đây, chỉ cần dựa vào một đoạn ký ức được tạo ra từ những giấc mơ, là hoá thân của The Nun có thể nhảy vào thực tại. Thứ đó có nguồn gốc từ môi giới của The Nun - cái đầu.
Không có gì khó hiểu khi nó sử dụng những giấc mơ để ảnh hưởng đến thực tế, lấy bệnh viện tâm thần làm môi giới để phát động, và màn đêm buông xuống là sự khởi đầu của mọi thứ.
Thậm chí, dựa theo trục thời gian để suy đoán, trước khi mình chạm vào chiếc nhẫn có khắc chữ Val... thì bệnh viện tâm thần đã xảy ra sự cố. Bởi Marilyn Manson đã đào được đầu của em gái của mình từ lâu.
Nhưng có một điều, nếu cái đầu này thuộc về em gái của bà ta, thì không có nhẽ em gái của bà ta là The Nun sao?
Hay đều không phải?
Đỗ Duy cảm thấy đau đầu...
Khi thiếu thông tin, hắn không thể nhìn rõ sự việc.
Hắn thầm thở dài trong lòng, không suy nghĩ thêm nữa, nói với người phụ nữ: "Lời nói của bà nghe có vẻ rất đáng tin. Về chuyện ta đang ở trong mơ, cũng phù hợp với kết quả phân tích của tôi."
Người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm nói: "Cảm ơn Người Đuổi Quỷ. Trong tình huống này, cậu vẫn có thể tin tưởng tôi. Tôi rất cảm động."
Đỗ Duy liếc bà ta một cái, cất giấy chứng nhận Người Đuổi Quỷ vào trong túi, đồng thời cầm khẩu súng lục của mình. Khi mổ xẻ cơ thể của Ryan trước đây, hắn cũng chưa dùng thứ này...
Sau đó, hắn bình tĩnh nói: "Không cần cảm ơn, tôi chỉ tin tưởng vào phán đoán của chính mình, vậy bà Taylor, bà có biết làm cách nào để rời khỏi bệnh viện tâm thần này không?"
Dù sao, việc bị kéo vào một giấc mơ của một thứ cực kỳ khủng khiếp, cũng không phải là một điều tốt đẹp gì.
Bởi vì điều đó có nghĩa là không có quy tắc nào, bởi lẽ các quy tắc sẽ biến hoá theo thay đổi của giấc mơ.
Bà Taylor lắc đầu: "Tôi cũng không biết, đã từng có người cố gắng rời khỏi bệnh viện tâm thần này, nhưng không bao giờ xuất hiện lại nữa.”
Đỗ Duy trầm tư một lát, thầm nghĩ: Bị Marilyn Manson lôi vào giấc mơ, điều kiện duy nhất cần phải thoả mãn là vào bệnh viện, ban ngày bệnh viện có vẻ an toàn, ban đêm mới xuất hiện nguy hiểm.
Dường như bị chi phối bởi một tiềm thức nào đó của chủ nhân giấc mơ.
Vì vậy, hắn tiếp tục hỏi: "Còn ban ngày thì sao? Không có người cố gắng rời đi vào ban ngày sao?"
Bà Taylor cười chua chát: "Dù là ngày hay đêm, chỉ cần bước vào bệnh viện tâm thần này, sẽ không bao giờ có thể rời đi. Mọi thứ sẽ phát triển theo giấc mơ của nó.”
Đỗ Duy cau mày nói: "Giấc mơ sao? Lúc trước bà có nhắc tới, trước khi bệnh viện biến thành thế này, bà ta đã kể cho bà nghe về giấc mơ của mình?"
Bà Taylor suy nghĩ một hồi, khàn giọng nói: "Đúng vậy, thật ra, giấc mơ của nó chính là chuyện tương tự đã từng xảy ra trong quá khứ."
Đỗ Duy suy nghĩ một chút liền hỏi: "Nói đi, cái này có thể hỗ trợ việc rời đi."
Bà Taylor tiếp tục: "Mấy chục năm trước, có một Người Đuổi Quỷ tóc vàng bị thương được gửi đến nhà thờ. Lúc đó, điều kiện y tế rất kém. Chỉ có em gái của Marilyn là người duy nhất biết chữa bệnh. Nhưng thật không may, Người Đuổi Quỷ đó vẫn chết."
"Người phụ trách phân loại những di vật đó là em gái của Marilyn."
"Sau đó, trạng thái tinh thần của cô ấy có chút không ổn."
Nói đến đây, bà Taylor có vẻ hơi sợ hãi, lại gần Đỗ Duy một bước.
Nhưng hắn dường như không nhìn thấy, khó hiểu hỏi: "Di vật có vấn đề?"
Bà Taylor trả lời: “Đúng vậy, những di vật đó rất lộn xộn, có những chiếc mặt nạ ghép lại với nhau, có những bức tranh sơn dầu vẽ rất đẹp… vv… và điều khó hiểu nhất là có biểu tượng của tà giáo. Dây chuyên hình chữ thập treo ngược."
"Tôi nhớ rằng đó là buổi cầu nguyện vào sáng sớm, nhưng em gái của Marilyn lại không có mặt. Khi đến trưa, có người nhìn thấy cô ấy leo lên đỉnh của tháp đồng hồ, tròng dây quanh cổ, nhảy xuống từ trên cao, và kết thúc cuộc đời tươi trẻ của mình."
"Trên cổ cô ấy đeo sợi dây chuyền hình chữ thập treo ngược."
"Đêm hôm đó, có người đã nhìn thấy xác của cô ấy lang thang trong bóng tối."
"Ngoài ra, các nữ tu của nhà thờ bắt đầu lần lượt tự sát."
"Chúng tôi đã nói với giáo hội về tình hình này, ngay sau đó một Người Đuổi Quỷ đã được cử đến để giải quyết vấn đề này."
"Buổi lễ trừ tà đã không thành công, nhưng cuối cùng chúng tôi đã bắt được xác của cô ấy và đốt nó."
"Tôi nhớ rất rõ, hôm đó trời quang mây tạnh, nhưng khi thiêu xác thì trời tối sầm, gió thổi mạnh, ngọn lửa càng lúc càng cháy lớn."
"Tôi còn thấy, trong ngọn lửa thi thể của cô ấy đang cười toe toét với chúng tôi."
Nói xong, bà Taylor hít một hơi, như muốn thoát khỏi cảm giác sợ hãi.
Bà ta chỉ nhìn Đỗ Duy bằng con mắt trái của mình, và nói với giọng gần như thì thầm: "Cuối cùng, một đám cháy đã quét sạch toàn bộ nhà thờ, Người Trừ ta và tất cả giáo sĩ đều bị chôn vùi trong ngọn lửa."
Đỗ Duy gật đầu tự nhủ: "Đầu tiên là nữ tu treo cổ tự tử, sau đó là cái xác lang thang trong đêm, và cuối cùng là ngọn lửa thiêu rụi mọi thứ."
"Giấc mơ bắt nguồn từ thực tế, và bây giờ, những bước này dường như tương đương với nghi lễ nào đó."
Hắn không thể không cau mày, nếu đúng như vậy, sau khi ngọn lửa xuất hiện, cũng là thời điểm nghi lễ kết thúc, nữ tu này sẽ trở lại.
Và lần này, toàn bộ bệnh viện tâm thần sẽ trở thành cảnh trong giấc mơ.
Cô ấy tồn tại trong cõi mộng, nên hoàn toàn không thể giết.
Thậm chí, hắn còn nghi ngờ rằng đến thời điểm đó, mọi thứ sẽ không còn là một giấc mơ, rất có thể sẽ trở thành hiện thực.
Nghĩ đến đây, Đỗ Duy khó hiểu nói: "Thi thể cô ấy đã bị thiêu cháy rồi, tại sao còn sót lại một cái đầu?"
"Điều này cũng đâu quan trọng, phải không? Hơn nữa, mày cũng không chạy được..."
Trong phút chốc, khuôn mặt của bà Taylor bỗng trở nên dữ tợn. Không biết từ lúc nào trong tay của bà ta đã cầm một mảnh thủy tinh sắc nhọn, giơ lên cao rồi đâm thẳng vào cổ của Đỗ Duy.
"Chết đi! Mày chết, là tao có thể đi ra ngoài!"
Nghe được lời này, ánh mắt bình tĩnh của Đỗ Duy không chút dao động, sớm có chuẩn bị, bèn lùi lại một bước.
Hắn rút khẩu súng lục của mình ra, và dí thẳng vào trán của bà Taylor.
"Xem ra bà biết cách thoát ra?"
Vẻ mặt của bà Taylor đanh lại, rồi thay đổi vài lần, nghiến răng dữ tợn: “Mày mang theo súng bên người?"
Đỗ Duy nhẹ giọng nói: "Tại sao không?"
Bà Taylor bất đắc dĩ nói: "Mày là đồ lừa gạt, ngay từ đầu mày đã không tin tao? Mày luôn đề phòng tao?"
Đỗ Duy bình tĩnh nhìn bà ta, lạnh lùng nói: "Khi bà biết tôi là Người Đuổi Quỷ, bà kích động quá mức. Bà phải ở trong trạng thái vô cùng tuyệt vọng mới đúng, bởi vì theo như lời kể của bà, một khi tiến vào giấc mộng này, không ai có thể thoát ra được."
“Hơn nữa, tôi chỉ tin những gì mắt thấy, tai nghe, gặp phải, bà là người xa lạ, cho dù là nói thật, tôi cũng chỉ tin lời của bà, không phải là bà."
……
"Thì ra là như vậy. Mày rất giống bác sỹ ma quỷ đã phát điên mà tao từng biết, bọn mày chỉ tin vào chính mình."
Bà Taylor cười toe toét, rồi thu mình vào trong góc cam chịu số phận.
“Tuy vậy, mày cũng không thể nào rời khỏi giấc mơ này.” Bà ta nhìn bằng một mắt, và nói với giọng điệu chế giễu: “Sau khi giết người mới, mày mới cơ hội trốn thoát, nhưng mày có thể tìm được người mới hơn cả mày?"
"Cho dù có thể tìm được, mày có thể rời đi trước khi nghi lễ hoàn thành?"
Đột nhiên, khi bà ta vừa nói xong, một cảm giác kinh khủng, không thể diễn tả thành lời đột nhiên tràn ngập toàn bộ bệnh viện tâm thần.
Sấm sét nổ vang ầm ầm.
Trong nháy mắt, trước mắt đột nhiên sáng bừng, giống như ánh sáng ban ngày.
Đỗ Duy khó chịu quay đầu sang chỗ khác, nhìn thoáng ra ngoài cửa.
Nhìn qua cửa sổ, hắn thấy có một tia sét đánh trúng đỉnh tháp đồng hồ.
Trên đó, có một người, lưng hơi gù xuống, không nhìn rõ mặt, đã nhảy từ trên cao xuống.