Khi Tom nghe thấy lời này của Đỗ Duy, anh ấy nhìn xung quanh với vẻ cảnh giác."Anh không đùa đó chứ? Thật sự có thứ đã chạy ra ngoài?"
Xung quanh yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng mưa dày đặc, không khí ẩm ướt nhớp nháp.
Lối vào của Ngôi nhà kinh dị có đầy các vành đai cách ly. Mặc dù dưới cảnh này trông hơi quỷ dị nhưng rất khó nhận ra vấn đề.
Nhưng Đỗ Duy kiên quyết nói: "Quả thực có cái gì đó, nhưng tôi cũng không rõ là cái nào."
Tom sững sờ một lúc mới hiểu ra ý của Đỗ Duy, vội nói: "Cái gì? Có rất nhiều ác linh trong Ngôi nhà kinh dị?"
"Đúng……"
Sau khi nói xong, Đỗ Duy không khỏi trầm mặc, vội vã che dù chạy tới cửa ra vào của Ngôi nhà kinh dị.
Tom nghiến răng nghiến lợi, nói với theo: "F*ck! Đừng chạy nhanh như vậy, ở một mình đáng sợ lắm!"
Một nửa Ngôi nhà kinh dị nằm dưới lòng đất, cửa ra và lối vào không ở cùng một vị trí.
Sau khi hai người đi một vòng, họ đến thang máy nơi Đỗ Duy đã rời đi.
Tất nhiên.
Hiện giờ công viên đã bị đóng cửa, thang máy đương nhiên sẽ không thể hoạt động bình thường khi mất điện.
Chỉ là khi cả hai đến lối ra, Tom giật mình vì cảnh tượng trước mặt.
Ở lối ra. Cánh cửa thang máy ban đầu đóng chặt đã được mở ra, khắp đều toàn là những bàn tay máu đông đặc thành màu nâu, và tấm gương dùng để tạo ra bầu không khí kinh dị bị bao phủ bởi những vết nứt dày đặc.
Những bàn tay máu đó bò khắp bên trong thang máy, lộ vẻ hỗn loạn và vô tổ chức, dễ gợi nhớ đến cảnh tượng đẫm máu từng xảy ra ở đây.
Ánh mắt của Đỗ Duy hơi lạnh, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc khi nhìn hình dáng của những bàn tay máu.
Hắn nhận thấy các ngón tay của bàn tay máu tương đối mảnh mai, các khớp xương rất rõ ràng, trông giống như bàn tay của một bộ xương.
Khung cảnh rất đẫm máu, và ma quái.
Không thể giải thích được, một cảm giác chán nản, u ám từ từ xuất hiện trong tâm trí của Đỗ Duy.
Nhưng hắn đã quen với chuyện này, thậm chí còn trầm ngâm suy tính.
"Lúc mình ở trong Ngôi nhà kinh dị, mình đã gặp 2 ác linh, và 5 quỷ hồn."
"Phù hợp với những bàn tay máu này, chỉ còn lại nữ ác linh da bọc xương mặc một chiếc váy dài nhăn nhíu bẩn thỉu..."
Đó là lần đầu tiên hắn gặp Annabelle.
Nữ ác linh ở trong căn nhà sâu nhất của Ngôi nhà kinh dị đang ôm chặt Annabelle, giữa hai ác linh đã xảy ra sự áp chế, và đối đầu.
Và kết hợp với đặc điểm thu hút quỷ hồn của Annabelle, có thể phân tích rằng lúc đó, ác linh này muốn điều khiển Annabelle.
Nhưng bây giờ, nó đã rời khỏi Ngôi nhà kinh dị...
Lúc này Tom ở bên cạnh sắc mặt tái nhợt, hô hấp trở nên gấp gáp, lo lắng nói: "Ở đây đã xảy ra chuyện gì, tại sao ác linh lại rời khỏi nơi này? Rõ ràng là trong khoảng thời gian này không có ai tới công viên giải trí."
Điều này thật sự sai lầm.
Mặc dù những ác linh trong Ngôi nhà kinh dị có ác ý mạnh mẽ với người sống hơn những ác linh bên ngoài, chúng sẽ không dễ dàng rời đi khi không có ai phát động chúng.
Và điều duy nhất có thể thiết lập liên lạc với những ác linh này là Đỗ Duy, người sống sót thoát ra khỏi nơi này.
Theo một nghĩa nào đó, Đỗ Duy có thể được hiểu là mục tiêu của chúng.
Nhưng giải thích như vậy vẫn không hợp lý.
Bởi vì chỉ cần ác linh ra khỏi nơi này, nó nhất định sẽ tìm thấy Đỗ Duy, và tìm cách giết hắn. Nhưng gần đây, Đỗ Duy chưa từng gặp phải ác linh nào khác.
Vô cùng khó hiểu.
Đột ngột……
Ánh mắt của Đỗ Duy dời về phía thang máy trên cùng.
Khi nhìn thấy nóc Ngôi nhà kinh dị, hắn cau mày nói: "Phía trên là tình huống gì vậy?"
“Hả?” Tom kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn theo ánh mắt của Đỗ Duy, đột nhiên nheo mắt lại.
Trên nóc nhà kinh dị có rất nhiều vết sơn đen giống như nước mưa chảy xuống, tuy không nhiều, nhưng rất dày đặc, khiến cho cả Ngôi nhà kinh dị càng thêm quái dị.
"Có vẻ như một số hình graffiti đã bị chảy màu, đúng không?"
Tom không thấy có gì không ổn, bèn nói với Đỗ Duy: "Hay là cứ về trước, tôi luôn cảm thấy nơi này có chút ghê rợn, ừm... tôi không sợ đâu đó, tôi chỉ muốn về sớm rủ Cha Tony đi cùng."
Đỗ Duy lắc đầu nói: "Có gì đó rất không ổn. Sơn graffiti lên nhựa cao su, không dễ phai màu. Hơn nữa, Ngôi nhà kinh dị đã được xây dựng trong công viên lâu như vậy. Nếu phai màu, không thể đến giờ mới xảy ra."
"Tôi nghi ngờ trong tình huống các anh không để ý, ai đó đã đến Ngôi nhà kinh dị và làm điều gì đó ở đây."
"Tôi muốn lên mái nhà để xem."
Nói như vậy, Đỗ Duy bắt đầu tìm kiếm bất kỳ chiếc thang nào xung quanh mình, đối với một người không được đào tạo chuyên nghiệp như hắn, việc leo lên nóc Ngôi nhà kinh dị vào ngày mưa gần như không thể, rất dễ trượt chân té ngã.
Tom ở bên cạnh đã nghe thấy điều này, gương mặt của hắn trở nên vô cùng xấu xí. Hắn bất đắc dĩ nhìn Đỗ Duy, bất lực nói: "Đừng nhúc nhích, để tôi tới."
Đỗ Duy quay đầu lại nhìn anh, với ánh mắt khó hiểu.
Tom thở dài nói: "Tôi là sinh viên tốt nghiệp học viện cảnh sát, tuy tôi không thuộc top ưu tú, nhưng leo lên một mái nhà không khó đối với tôi. Tôi leo lên rồi trước, rồi kéo anh theo."
Đỗ Duy nhún vai: "Anh cẩn thận."
Tom vẫy tay ra dấu đã hiểu, sau đó bỏ ô xuống, kiểm tra điểm có thể mượn lực, cúi xuống và nhìn thấy phù điều hình mặt quỷ trên vách tường của Ngôi nhà kinh dị.
Sau đó, hắn nghiến răng, mượn lực của cơ thể, linh hoạt leo lên mái nhà.
"F*ck! Cái quái gì thế này?"
Ở trên nóc nhà, giọng của Tom rất sốc. Anh quay đầu lại và nói với Đỗ Duy: "Anh nói đúng. Ai đó đã để lại thứ gì đó trên mái nhà. Có vẻ như nó được làm bởi lũ cuồng tín của Vidar."
Đỗ Duy không chút do dự nói: "Kéo tôi lên!"
Vừa nói, hắn vừa học theo thao tác vừa nãy của Tom, thụp xuống chộp lấy phù điêu mặt quỷ, rồi đưa tay về phía Tom.
Tom biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề, anh nắm lấy Đỗ Duy, nghiến răng, mặt đỏ bừng kéo hắn lên.
"Cẩn thận, trơn đấy..."
"Không sao đâu."
Giọng của Đỗ Duy bình thản, hắn nhìn lên bề mặt mái nhà mà không quan tâm đến cơ thể mình đang bị ướt vì mưa...
Đó là một đồ án giống như 1 mạng nhện khổng lồ.
Được phác hoạ bởi lớp sơn đen không xác định, một ngôi sao năm cánh khổng lồ được tạo thành, viền xung quanh vẽ một đường tròn hai lớp.
Trên mỗi sừng của ngôi sao năm cánh đều có một khoảng trống, giống như nơi để tế phẩm.
Nhưng rõ ràng, những tế phẩm này đã được lấy đi.
Ở giữa ngôi sao năm cánh, có thể thấy mơ hồ hình bóng con người đã bị mưa cuốn trôi.
Theo ghi chép của giáo hội, đây là tín ngưỡng nguyên thủy...