Sau khi Hannibal bước ra khỏi nhà thờ, gã lấy khăn ăn sạch lau khóe miệng, rồi ném vào thùng rác.
Mặc dù đã là một người đàn ông trung niên nhưng sức hấp dẫn của gã không hề suy giảm, trong bộ vest - toàn thân gã toát lên sức hút chết người. Trưởng thành và ổn định, rất thanh lịch.
Khiến người ta cảm thấy đây là người rất thân thiện.
Sau đó, gã thản nhiên gọi taxi: "Đi sân bay."
Ngồi ở phía sau xe, Hannibal nhắm mắt lại trong chốc lát, hắn dường như rất vui vẻ, nụ cười không hề biến mất.
1 giờ sau, xe taxi dừng ở sân bay.
Hannibal lấy ví từ trong túi và mở ra, ở giữa hai lớp ví ngoài vé máy bay và tiền mặt còn có tấm ảnh của một người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng.
"Tôi nghe nói bạn cũng là một bác sỹ tâm lý. Tôi rất mong chờ cuộc gặp của chúng ta vào ngày mai. Đó hẳn là một cuộc giao lưu rất vui vẻ."
Hannibal mỉm cười và bước vào sảnh sân bay.
……
Mà lúc này, một đoàn tàu cũng từ từ chạy đến Thụy Sĩ.
Bên trong tàu, James dựa vào cửa sổ, hơi run rẩy nhìn ra bên ngoài, vai phải được quấn băng, còn có chút máu khô nhàn nhạt.
Bên cạnh là một người phụ nữ trung tuổi, sống mũi của cô ấy dường như đã bị thương, có vết lõm rõ ràng.
"Anh James, ngày mai chúng ta đến trụ sở của Twilight. Anh cứ yên tâm ngủ đi, không ai quấy rầy."
James lắc đầu khi nghe điều này và nói: "Corvi, giờ tôi không buồn ngủ."
Kể từ khi nhận được gợi ý bí mật từ giáo hội, James đã biết trước số phận của mình, anh trở thành một cái đinh của giáo hội, để thúc đẩy sự trở lại của Twilight.
Vì vậy, sau khi các thành viên của Giáo hội Twilight liên hệ với mình, anh ấy đã lựa chọn tham gia.
Tất nhiên anh biết rằng không phải tất cả những ai tham gia Giáo hội Twilight như mình đều là một gián điệp, hầu hết họ là những Hunter đã từ bỏ đức tin của chính mình.
Người phụ nữ tên Corvi nhẹ nhàng nói: "Anh không cần phải quá nhạy cảm. Bản chất của Giáo hội Twilight là đối phó với ác linh và giải quyết tai hoạ ngầm ác linh hoá của các Hunter."
"Twilight và giáo hội có cùng nguồn gốc, anh có thể sử dụng Twilight như một nơi ẩn náu khác cho tâm hồn mình."
James lạnh lùng nói: "Tôi đã hoàn toàn thất vọng về giáo hội. Tôi đã mất đi cánh tay phải của mình và cứu rất nhiều Người Đuổi Quỷ, nhưng cuối cùng tôi thậm chí còn không có cơ hội tham gia Sở Tài Phán."
"Nếu Twilight có thể cho tôi đãi ngộ tốt hơn và giải quyết tai hoạ ngầm cho tôi, Twilight sẽ là ngôi nhà duy nhất của tôi."
Người kia gật đầu nói: "Hi vọng là như vậy."
……
Ngày 6 tháng 6.
6 giờ sáng.
Trong phòng ngủ trên tầng hai của phòng khám tư vấn tâm lý.
Đỗ Duy đột ngột ngồi dậy khỏi giường, mồ hôi nhễ nhại, tiếng thở gấp gáp lộ ra nội tâm lo lắng.
"Tôi……"
"Hình như tôi gặp ác mộng..."
Giọng hắn hơi khàn, như thể cảm thấy mất nước sau một cơn ác mộng.
"Quái lạ, từ khi lời nguyền của nữ tu bị suy yếu, tôi chưa bao giờ nằm mơ nữa. Tại sao tôi lại đột nhiên gặp ác mộng?"
"Và, tại sao tôi không nhớ gì cả?"
Sắc mặt của Đỗ Duy rất tái nhợt, đứng dậy mở rèm cửa.
Bầu trời bên ngoài vẫn còn mờ mịt.
Tuy lúc hắn trở về mưa ở New York đã ngừng rơi, nhưng trời vẫn còn nhiều mây nên mặt trời đáng lẽ đã mọc vào lúc này chỉ còn là một góc mờ nhạt.
Đỗ Duy cảm thấy có gì đó không ổn. Hắn giờ ngày càng giống với ác linh Đỗ Duy, nếu không phải điểm neo giữ vững vàng, từ lâu hắn đã mất kiểm soát.
Nhưng ác linh Đỗ Duy lúc này đang đồng hóa quân bài Joker, nó không thể hoàn thành nhanh như vậy, có lẽ phải một tuần.
Có thể nói là thân mình còn lo không xong.
Và vì thế……
"Là nó?"
Đỗ Duy bước đến móc áo lấy ví ra, trong ngăn bên trong của chiếc ví có một chiếc nhẫn khắc chữ Val...
Nguyên nhân của lời nguyền phát động với hắn, là do chiếc nhẫn này gây ra.
Là The Nun, tạm dịch là nữ tu.
Tổng cộng Đỗ Duy đã chạm trán với 2 nữ tu. Nữ tu đầu tiên mà hắn nhìn thấy trong mơ suốt 1 tuần trong tháng 5, cứ mỗi lần mơ là thấy nó. Nó rất đáng sợ, giống như một con quỷ. Nhưng nữ tu này tương đối yếu ớt, hoặc nó chỉ là biểu hiện bên ngoài của lời nguyền, sau khi nhảy ra khỏi giấc mộng, nó đã bị ác linh Đỗ Duy giết chết.
Nữ tu thứ hai chính là em gái của Marilyn Monroe ở Bệnh viện Tâm thần Hill, mụ ta cũng là một trong những người bị nhiễm lời nguyền, sau khi chết, mụ trở thành người mang lời nguyền, một ác linh thay thế.
Nó gần như đẩy Đỗ Duy đến tình thế tuyệt vọng, và cuối cùng đã bị giết trên xe buýt.
Vì vậy, lời nguyền của Đỗ Duy cũng đã bị suy yếu một phần.
Nghĩ đến đây, Đỗ Duy cau mày nói: "Nhưng mình đâu có mơ tới nó, sao vẫn dính nguyền rủa."
Trong khoảng thời gian này, sau khi lời nguyền bị suy yếu, nó đã ở trong trạng thái im lặng.
Không có ác mộng hay nữ tu.
Hơn nữa, biểu hiện của lời nguyền là một cơn ác mộng, bạn không thể di chuyển trong giấc mơ, bạn chỉ có thể cảm thấy nữ tu đang lơ lửng trên mình, và bạn chỉ có thể mở mắt trước khi cơn ác mộng kết thúc.
Mỗi cơn ác mộng, nữ tu sẽ đến gần với chính mình hơn.
Khi đến điểm cực hạn, nó sẽ nhảy ra khỏi giấc mơ.
"Phù..."
Đỗ Duy thở ra một hơi, mơ hồ có một ý nghĩ rất tồi tệ.
Hắn đã gặp một cơn ác mộng nhưng không nhớ được nội dung, có thể cơn ác mộng đã bị nuốt chửng cũng không chừng.
Nếu đúng như vậy, nữ tu nhất định sẽ lại xuất hiện.
Ánh mắt của hắn có chút căng thẳng, không khỏi chế nhạo: "Tao cùng ác linh Đỗ Duy giết mày hai lần, cho dù mày lại ra tay, tao vẫn có thể giết mày lần thứ ba."
Nếu là trước đây, Đỗ Duy có thể cảm thấy rất căng thẳng và cố gắng hết sức để đối phó với lời nguyền và tìm ra giải pháp.
Nhưng hắn không còn là Người Đuổi Quỷ gà mờ của ngày xưa.
Thủ đoạn, năng lực, lá bài tẩy. Đỗ Duy không hề thiếu.
Rắc rối lớn nhất của hắn hiện giờ là khi sắp nắm vững cách đánh bạc, sẽ bị “mình” khác đồng hoá với tà linh.
Còn đối với nữ tu?
Ra sau mà đứng nha mụ già...
Muốn giết ác linh “hắn”, nhưng không chỉ có một nữ tu, bao nhiêu hắn cũng nhớ không rõ.
……
10 giờ sáng.
Đỗ Duy ngồi trên sô pha, vừa ăn sáng vừa viết trên giấy.
Mục đầu tiên ghi họ và tên.
Xuống chút nữa, là vấn đề đang chờ xử lý.
[Tai hoạ ngầm của ác linh hóa: giáo hội cung cấp một dây chuyền thánh giá, điều này tạm thời được giải quyết]【Giáo hội Twilight: Đang chờ liên lạc để chuyển tin rằng Alvin sắp chết】
[Ác ma Đỗ Duy: Điều quan trọng nhất, tôi cần đến thành phố Sikelin để gặp ác linh trong gương đáng sợ hơn]【Năng lực của Hunter: ……】
Khi viết đến mục cuối cùng, Đỗ Duy ngừng viết, dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn cà phê, phát ra âm thanh giòn giã.
"Trải qua nỗi đau của ác linh hoá, hồi phục năng lực của bản thân, điểm này thì khả năng tự thôi miên của mình tuyệt đối này có thể làm được."
"Nhưng Alvin nói với mình rằng một khi tôi làm điều này, tai hoạ ngầm của ác linh hoá của tôi cũng sẽ tăng lên."
"Nói cách khác, những Hunter khác có thể không đạt tới điểm cực hạn cho đến khi họ 60 tuổi, còn tôi có thể đạt đến điểm cực hạn khi 30 tuổi."
"Tôi cần phải suy nghĩ về nó, và phương pháp khắc phục mà giáo hội đưa ra cho tôi nên được giao vào buổi chiều."
"Hi vọng có thể làm tôi bất ngờ, nếu không, trước khi đối phó với ác linh Đỗ Duy, tôi phải lấy lại năng lực vốn có."