Khi Đỗ Duy nói xong, Hannibal ở bên kia có vẻ hơi bối rối.
Gã rất khó hiểu.
Rõ ràng là đã tới mức này rồi, sao hắn vẫn tự tin như vậy, là vì cho rằng mình sẽ thắng sao?
Nhưng điều này là không thể.
Sau đó, Hannibal cười nói: "Mr. Đỗ Duy, cậu đã không còn cơ hội nữa, không phải sao?"
Đỗ Duy cười nhạt: "Tôi không nghĩ vậy."
Hannibal lắc đầu, dù gã háo hức muốn nhìn thấy đồng loại, nhưng giữa đồng loại vẫn có phân biệt cao thấp.
Hơn nữa, cả hai người họ đều là những bậc thầy về tâm lý học.
Tuy nói, kiến thức tâm lý của Đỗ Duy càng ngày càng cực đoan, nhưng hẳn là có tương phản.
Hannibal thò tay vào túi, lấy ra một chiếc đồng hồ quả quýt cũ, và một khẩu súng lục.
"Nhìn xem, anh có thể giết cậu bất cứ lúc nào, nhưng cậu không thể."
"Mr. Đỗ Duy, cậu đã bị anh lừa. Thương tích mà khẩu súng lục của cậu gây ra cho anh là rất ít."
Vừa nói gã vừa ném khẩu súng lục cho Đỗ Duy.
"Đạn đầy rồi, có thể thử."
Nghe điều này, Đỗ Duy mỉm cười nghĩ ngợi, sau khi cầm khẩu súng lục, hắn chơi với nó và bóp cò về phía Hannibal.
Sau khi bắn, viên đạn găm thẳng vào hốc mắt của Hannibal, và xuyên qua hộp sọ của gã.
Nhưng nét mặt của Hannibal không thay đổi, luôn nở một nụ cười nhạt.
Có thể nhìn thấy bằng mắt thường, vết thương của gã đã trực tiếp hồi phục.
Thấy vậy, Đỗ Duy đành phải cất khẩu súng lục đi, khẽ gật đầu hỏi: "Vậy tiếp theo anh định làm gì? Thôi miên tôi?"
Hannibal nhặt đồng hồ quả quýt lên, cười nói: "Cậu đã đoán đúng, nhưng đáng tiếc không có thưởng."
Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ quả quýt trên tay của Hannibal, ánh mắt càng ngày càng quái dị.
Thật là trùng hợp, hắn cũng lừa Hannibal.
Súng lục và đồng xu ác linh có giết được gã hay không cũng không thành vấn đề.
Điều quan trọng nhất là kế hoạch này đã được tiến hành một cách hoàn hảo.
Cái Hannibal nghĩ, đúng theo ý hắn.
Trong trường hợp thông tin không cân bằng, bất kỳ ai cũng sẽ mắc sai lầm.
Vì vậy, hắn sẽ luôn làm theo kế hoạch.
Đây được gọi là tâm lý vượt trội.
Và Hannibal chính xác là loại người này, anh ta coi thường cuộc sống và tách mình ra khỏi con người, thậm chí anh ta còn nghĩ rằng trên đời này chỉ có một "người" và những người khác chỉ là gia súc bị giết cho anh ta.
Tại thời điểm này, Hannibal cũng bắt đầu "thôi miên".
Khi có vấn đề với những tấm gương xung quanh, cả hai luôn nhìn vào nhau thay vì nhìn vào những tấm gương.
Hannibal là cố ý, bởi vì gã không thèm nói dối đồng loại của mình. Chỉ những lời lẽ chính xác mới có thể tạo nên lời nói dối hoàn hảo nhất.
Gã nói ra quy luật giết chóc của ác linh gương, hoàn toàn không định giấu Đỗ Duy.
Bởi vì gã biết rằng những người như Đỗ Duy, không thể tin lời của mình, nhưng hắn nhất định sẽ đưa yếu tố này ra phân tích.
Nhưng Đỗ Duy không soi gương, ngược lại đối diện gã.
Trong mắt hắn, Hannibal đã chết.
Kế hoạch đã bước vào giai đoạn tiếp theo.
Hãy để cho ác linh gương nhìn chằm chằm vào mình, đồng thời bật quy luật thay đổi khuôn mặt để đánh thức ác linh Đỗ Duy.
Tất nhiên... hắn cũng cần Hannibal bị ác linh theo dõi.
Giọng của Hannibal khá nhẹ nhàng.
Gã lắc lắc chiếc đồng hồ bỏ túi lên trước mắt của Đỗ Duy, trong miệng không ngừng nói.
"Cậu từng là một bác sỹ pháp y, nhưng bây giờ bạn là một bác sỹ tâm lý."
"Cậu có thể ngửi thấy mùi máu tanh trên người của anh, chứng tỏ sự nhạy bén nghề nghiệp của cậu vẫn còn, cho nên cậu từng là một bác sỹ pháp y rất ưu tú.”
"Nhưng bây giờ cậu đã trở thành một bác sỹ tâm lý học. Hãy để anh giúp cậu nhớ lại quá khứ của mình. Đó hẳn là một kỷ niệm rất thú vị."
"Cậu cảnh giác với tất cả mọi người, cho thấy cậu đã phải chịu nhiều tổn thương tâm lý."
"Chuyện này có liên quan đến kinh nghiệm pháp y của cậu, đúng không?"
Khi Hannibal nói điều này, gã cười lạnh với Đỗ Duy.
Giống như con dao mổ sắc bén nhất, mổ xẻ chính xác những mặt tối ẩn sâu trong lòng người.
Ánh mắt của Đỗ Duy lập tức lạnh đi.
Hắn chưa từng kể cho ai nghe về quá khứ, kể cả cố bạn gái Alexis. Mỗi người đều có bí mật của riêng mình. Một khi chạm vào, nó sẽ bùng nổ.
Đối với việc này, thái độ của hắn không khác gì ác linh Đỗ Duy. Bởi vì họ đều là Đỗ Duy.
Hannibal nhận thấy sự thay đổi trong mắt của Đỗ Duy và tiếp tục: "Pháp y là tôn nghiêm cuối cùng của người chết. Đó là một nghề tuyệt vời. Cậu chưa già lắm, vì vậy cậu nên có kinh nghiệm khi còn học.. "
"Bởi nếu không, cậu khó có thời gian để từ bỏ nghề này và thi lại môn tâm lý."
"Vậy hãy để anh nghĩ về nó, trải nghiệm khác thường mà cậu đã gặp phải khi còn đi học là gì? Đáp án là cậu đã mổ xẻ một số xác chết đặc biệt, hoặc một số người quan trọng với cậu đã chết trước mặt của cậu, nhưng cậu không thể làm gì được. "
Nói đến đây, Hannibal thâm thuý nói: "Là bạn gái của cậu?"
Vẻ mặt của Đỗ Duy thờ ơ: "Anh nhất định sẽ chết."
Hannibal cười nói: "Hình như không phải, để anh đoán lại xem, là anh em hay là ba mẹ của cậu?"
Gã tiếp tục kiểm tra Đỗ Duy bằng giọng điệu giễu cợt.
Thậm chí, gã không nề hà thể hiện sự khinh bỉ và coi thường trong lời nói của mình.
Mục đích rất đơn giản, làm cho Đỗ Duy tức giận, để cho đồng loại này phơi bày bản chất thật của mình.
Phằng……
Đỗ Duy ngoan cố giơ khẩu súng lục lên và bắn vào miệng của Hannibal.
Máu bắn tung tóe. Hannibal che miệng, vẫn cười rất bệnh hoạn, nhưng vì bị thương nên tiếng cười rất sắc bén và hung dữ, giống như tiếng cười của cú vọ.
"Oh haha... có vẻ như... anh... nói đúng."
Khi Hannibal thả tay ra lần nữa, miệng của gã đã phục hồi như cũ.
Gã hưng phấn đứng lên, chống tay lên màn hình, trịch thượng nhìn người đàn ông trước mặt.
AGãnh cảm thấy rằng đồng loại của mình sắp thức tỉnh.
"Nhìn xác của người thân, cậu cảm thấy thế nào? Có tức giận không? Hay là trong lòng không có xao động?"
"Cậu còn mổ xác của người thân?"
"Cậu có ghét sự yếu đuối của mình không?"
Tiếng cười đột ngột dừng lại. Hannibal liếm môi, nhìn chằm chằm Đỗ Duy rồi tức giận nói: "Cậu không muốn giết anh sao? Vậy thì còn chờ gì nữa?"
Gã hung hăng đập bàn dữ dội.
"Nào, đến giết anh đi."
"Đừng để cái gọi là gông cùm và quy tắc hạn chế ý chí của cậu."
"Chỉ những kẻ yếu mới tuân theo mệnh lệnh. Cuộc sống của họ giống như cỏ dại, ở đâu cũng gặp được, thật là tẻ nhạt."
"Chỉ cần cậu muốn, cậu có thể gặt cuộc sống của họ bằng một cái liềm và tùy ý chà đạp lên nhân phẩm của họ."
"Cậu thậm chí có thể tận hưởng nó."
"Vậy thì đồng loại của anh, cậu còn chờ gì nữa?"
Hannibal gần như gầm lên.
Gã rống to với Đỗ Duy, nhưng vẻ mặt lại rất trịnh trọng, như thể đang hành lễ.
Nhưng Đỗ Duy lại cúi đầu, ngây người lấy ra một chiếc mặt nạ màu trắng, trên bề mặt có nhiều vết nứt li ti, đeo lên mặt.
Giây tiếp theo, trong tấm gương đen xung quanh, phản chiếu hình ảnh của Đỗ Duy đang ngồi.
Hắn một tay chống cằm, tay kia đặt trên đùi, tư thế lịch thiệp, khí chất hơn người, ngay cả trong một khung cảnh xa lạ như vậy cũng toát lên một phong thái quý ông mạnh mẽ.