Một chiếc xe cảnh sát đang lái trên đường cao tốc ở giao lộ Yard và Essegrin.
Trong xe, Tom nhìn Đỗ Duy đang ngồi ở ghế alij phụ, vô cảm mang ô trên lưng, cong môi nói: "Hình như anh có rất nhiều tâm sự, có muốn hút một điếu không?"
Đỗ Duy không từ chối: "Cám ơn."
Tom nhún vai, vừa lái xe vừa nói: "Nói thật, tôi không hiểu vì sao anh lại liều mạng như vậy. Trong thời gian quen biết hiếm khi thấy anh nghỉ ngơi, căn bản là đối phó với ác linh."
Vừa nói, anh ta cau mày nói: "Tôi nghĩ anh đang bị áp lực rất lớn. Là bạn bè, tôi thật sự khuyên anh nên thả lỏng."
Trong lúc nói chuyện, Tom lấy trong túi ra một bao thuốc, tự cầm 1 điếu, rồi ném cho Đỗ Duy 1 điếu.
Đỗ Duy đưa tay nhận lấy, châm một điếu thuốc, chậm rãi nói: "Có một số chuyện không thể nói cho anh biết, càng ít người biết càng tốt..."
Phun ra một làn khói.
Khi làn khói mơ hồ tan biến, ánh mắt của Đỗ Duy hơi trống rỗng, ẩn chứa sự mệt mỏi vô cùng.
Sự mệt mỏi này, ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra.
Tom ngậm điếu thuốc, khinh khỉnh nói: "Cấp trên cũng thường xuyên nói với tôi như thế, nhưng nói trắng ra là chỉ để bảo mật, thật nực cười..."
Đỗ Duy quay đầu lại liếc anh ta một cái, nói: "Có một số ác linh, chỉ cần anh nhìn thấy, sẽ trở thành mục tiêu của chúng. Có những con quỷ vô cùng khủng khiếp, là tồn tại mang tính khái niệm, cậu biết nó, nó cũng sẽ biết cậu."
Hắn cảm thấy rằng, dựa trên mối quan hệ giữa mình và Tom, nên đưa ra lời giải thích để tránh đối phương suy nghĩ nhiều.
Quả nhiên, Tom vừa nghe lời này, sắc mặt lập tức thay đổi: "Quên đi, đừng nói cho tôi biết, xem ra tôi không thích hợp làm bậc thầy tâm linh."
Đỗ Duy nhẹ giọng nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy."
Câu này, khiến cho Tom phát rầu, anh bất lực nói: "Anh đừng tự chơi chết mình là được. Tôi không muốn người bạn duy nhất của mình chết trong tay những hồn ma đó.”
Đỗ Duy cau mày nói: "Hình như anh đã quên Cha Tony."
Tom hừ lạnh một tiếng: "Ông ấy chỉ là bạn chơi gái của tôi, nhưng anh có chắc là không muốn đi xxx gái với tôi?"
"Người anh em tốt, tin tôi đi, khu đèn đỏ là nơi đẹp nhất trên thế giới, không người đàn ông nào có thể cưỡng lại sự cám dỗ của nó."
Đỗ Duy kinh hỉ nói: "Tôi không thích tới nơi đó, anh muốn thì tự mình đi đi."
Tom vẫn không chịu thua: "Này... người anh em, giờ anh đang ở bên ngoài, không có bạn gái bên cạnh, không có ai chú ý đâu, anh hiểu không?"
Vừa nói, anh ta vừa không kiềm được huỵch toẹt: "Anh biết không, khi Cha Tony uống quá chén, bèn tán tỉnh những người phụ nữ kia, rồi nói yêu một người phụ nữ tên Senna. So với ông ta, anh thật quá kém."
Đỗ Duy tối sầm mặt lại: "Yên lặng một lát được không?"
Hắn hơi nghi ngờ rằng liệu mình có bị ảnh hưởng bởi sự hung ác của ác linh hay không.
Nếu không, làm sao lại có ý muốn khâu miệng Tom lại?
Tom chậc lưỡi nói: "Ừm, nhưng anh không được nói cho Cha Tony biết, nếu không ông ta nhất định sẽ muốn giết tôi."
Đỗ Duy đang định gật đầu, nhưng đột nhiên vào lúc này.
Smartphone của hắn đổ chuông...
Người liên lạc là Cha Tony.
Đỗ Duy vẫy màn hình smartphone với Tom, cảnh báo anh ta, rồi nhấn nút trả lời.
Đầu bên kia điện thoại, giọng của cha Tony rất lo lắng: "Mr. Đỗ Duy, con chưa về New York chứ?"
Đỗ Duy trả lời: "Hiện tại con đang ở với Tom, dự định qua đêm ở Yard, có chuyện gì xảy ra ở New York à?"
Cha Tony nghiến răng nói: "Không, nhưng có thể con đang gặp rắc rối nghiêm trọng. Giáo hội nhận được tin Vidar đã cử rất nhiều người đến New York. Mục tiêu có khả năng là con."
Đỗ Duy liếc mắt: "Khoảng bao lâu nữa chúng sẽ đến New York?"
Cha Tony trả lời: "Cùng lắm là 1 ngày... chờ đã, con muốn làm gì? Cha bảo con đừng quay lại New York trong lúc này, hãy trốn đi một thời gian. Trời mới biết lũ mất trí nàysẽ làm gì."
Đỗ Duy đột nhiên nở nụ cười: "Con sẽ."
Vừa nói hắn vừa thò tay vào áo gió, xoa xoa mặt nạ, nụ cười càng thêm ác hiểm...
...
Tại Thụy Sĩ, trời cũng mưa rất to.
Tầng hầm của trụ sở chính của Giáo hội Twilight.
Hannibal trong bộ vest đang thưởng thức bữa tối trong phòng.
Gan của động vật được nấu chín...
Gã là một người rất tỉ mỉ, bàn ăn bằng gỗ nguyên khối, bộ đồ ăn cao cấp, cách bài trí của cả căn phòng, đơn giản song vẫn lộ vẻ sang trọng. Kèm theo tiếng nhạc du dương.
Hannibal đặt dao nĩa xuống, lấy khăn ăn ra và lau nước thức ăn thừa trên khóe miệng, nở một nụ cười đặc trưng.
Gã quay đầu lại, nhìn vào bóng tối trong góc: "Cô có muốn ăn tối với tôi không? Cô Corvi."
Bóng dáng một người phụ nữ từ từ hiện ra.
Đây chính là người phụ nữ đã đưa James về Giáo hội Twilight, Corvi bước ra với vẻ mặt lạnh lùng: "Hannibal, cậu có biết mình đang làm gì không?"
Hannibal cười và nói: "Thưa bà, tại sao bà lại tức giận như vậy?"
Corvi nói một cách mỉa mai: "Đừng giả dối nữa. Cậu nực cười như một thằng hề. Tôi đã điều tra vụ mất tích của Depp, là cậu đã giết hắn."
Hannibal liếm môi: "Trí tuệ của bà làm tôi ngạc nhiên... Nhưng bà biết không, tôi rất ngạc nhiên khi bà là người đầu tiên phát hiện ra điều này."
Trên thực tế, gã không hề giấu giếm tin tức về chuyện này.
Không cần phải điều tra gì cả, chỉ cần phân tích sẽ biết rằng gã đã làm điều đó.
Nhưng Giáo hội Twilight không vạch trần vấn đề này. Chỉ có Hannibal và một số người biết nguyên nhân sâu xa.
Vì vậy, Corvi cau mày nói: "Tại sao không thể là tôi? Cậu biết có người sẽ phát hiện bí mật của cậu, cho nên cậu ở đây chờ người tìm mình?"
Hannibal khẽ mỉm cười, đứng lên giang hai tay ra: "Cái này cũng không quan trọng, thưa bà, nghe đi... âm nhạc tuyệt vời làm sao. Tôi luôn nghĩ rằng âm nhạc có thể gửi gắm cảm xúc của con người, nó sẽ giúp con người thư giãn, cũng sẽ làm cho thức ăn trở nên tuyệt vời hơn."
Giây tiếp theo, gã búng tay, đèn trong phòng đột ngột mờ đi.
...
Hơn mười phút sau.
Hannibal bước ra khỏi phòng, che miệng kinh tởm, hình như khá buồn nôn...
"Lần sau, tôi nên nghe những bản nhạc nhẹ nhàng."
Vừa nói, gã thâm ý liếc nhìn một góc vắng gần đó, rồi chậm rãi nói: "Tôi đã làm xong mọi việc cần làm. Bây giờ tôi phải tạm thời rời khỏi Giáo hội Twilight, rồi liên lạc với Giáo phái Vidar."
Như gã tưởng tượng, không có phản hồi nào...
Nhưng vậy là đủ...
Hannibal bước đi, dưới ánh đèn mờ ảo, bóng của hắn bị kéo ra rất dài, hơn nữa có vẻ vì sự cố ánh sáng, 2 cái bóng xuất hiện...