Những tà giáo đồ còn sống được đội mũ trùm đầu và đưa lên xe cảnh sát để áp giải đi.
Những xác chết đựng trong những chiếc túi đựng xác màu đen, được đưa ra khỏi nhà máy rượu và chất lên xe chở xác.
Vụ này đến đây, coi như đã kết thúc.
Người cảnh sát đã gọi cho Đỗ Duy trước đó, nhìn cái xác cuối cùng được đưa vào xe, quay đầu lại và nói: “Mr. Đỗ Duy, đối với cống hiến của anh cho trị an của thành phố New York, chúng tôi xin chân thành cảm ơn."
Giọng điệu của gã rất trịnh trọng: "Xét thấy sự hợp tác chặt chẽ giữa anh và cảnh sát trong một thời gian dài, chúng tôi sẽ thưởng cho anh một khoản tiền lớn và trao tặng Huân chương Công dân xuất sắc."
Gã nhìn Đỗ Duy đang cầm ô đứng dưới mưa.
Đỗ Duy gật đầu, bình tĩnh nói: "Đây là điều tôi nên làm, nếu không có sự tin tưởng và hỗ trợ của người bạn tốt của tôi, Sĩ quan Tom, chuyện này sẽ không kết thúc nhanh như vậy."
Từ khi hắn trở về New York đến khi kết thúc sự việc, chỉ mới một ngày trôi qua.
Lý do nói ra điều này là để liên kết Tom với mọi thứ.
Rốt cuộc, công trạng của hắn với cảnh sát chẳng có ích lợi gì.
Viên cảnh sát không biết Đỗ Duy đang nghĩ gì, chân thành nói: "Bất kể như thế nào, anh cũng là một công dân tốt của thành phố New York."
Đỗ Duy cười nói: "Nhớ đốt hết mấy cái xác đó."
Đối phương nghiêm túc nói: "Anh cứ yên tâm, chúng tôi sẽ làm thế, à nhân tiện anh có cần chúng tôi đưa trở về phòng khám tư vấn hay không?"
Đỗ Duy xua tay từ chối: "Không cần, tôi đi ô tô đến, hiện giờ phải đi gặp bạn gái."
Nói xong, hắn quay lưng bỏ đi.
Viên cảnh sát nhìn theo bóng lưng của Đỗ Duy rời đi, trong mắt càng ngày càng hâm mộ.
Gã không khỏi thở dài: "Nếu tất cả công dân của thành phố New York đều có ý thức về công lý như anh Đỗ Duy thì thật tuyệt."
Tất nhiên, gã cũng biết rằng muốn thực thi công lý cần có sức mạnh.
Cũng may, Đỗ Duy có sức mạnh này.
Dù sao Đỗ Duy cũng có giáo hội chống lưng, hắn vẫn là anh em tốt của Tom, cảnh sát trưởng thành phố New York, nếu là người bình thường thì chỉ có thể có lòng nhưng bất lực.
...
1:08, sáng, ngày 11 tháng 6.
Khu dân cư Furman yên ắng hơn trong mưa.
Đỗ Duy lái xe thằng vào khu dân cư.
Các nhân viên bảo vệ đã quá quen thuộc với hắn, vì vậy mặc dù có chút khó hiểu, tại sao hắn đổi sang Volkswagen, nhưng cũng không ngăn cản hắn.
Trước cửa nhà của Alexis.
Đỗ Duy mở cửa xe, cầm theo một bó hồng.
Hắn hắng giọng, và nhấn chuông cửa...
Dù cô bạn gái Alexis đã đưa cho hắn một xâu chìa khóa nhà từ lâu, nhưng Đỗ Duy cảm thấy 2-3 vẫn vẫn chưa về, mở cửa thì hơi kỳ.
À……
Hắn cảm thấy hơi xấu hổ.
Một lúc sau, sau cánh cửa có tiếng bước chân.
Két...
Alexis mặc chiếc áo len rộng thùng thình mở cửa bước vào, ánh mắt dừng vài giây trên bó hoa hồng mà Đỗ Duy đang cầm trên tay, ánh mắt càng ngày trở nên nguy hiểm.
"Anh còn biết quay lại sao? Còn bó hoa hồng này, anh lại đến thành phố Sikelin hái hoa sao?"
"À ờ... không hẳn, anh mua cái này ở cửa hàng hoa gần đây, em có thích không?"
Alexis hậm hực: "Cực kỳ thích."
Trước đây có rất nhiều người theo đuổi cô, tặng hoa, trang sức tuyệt đẹp, châu báu đắt tiền, tặng xe hơi tặng nhà nhưng cô chưa bao giờ xem ra gì.
Bởi vì cô cho rằng những thứ đó quá thô tục.
Từ khi quen Đỗ Duy, cô đã hiểu ra một điều, dung tục chỉ vì cô không thích, nếu người mà cô thích tặng quà cô, dù tặng gì đi nữa cô cũng yêu thích.
Chỉ có điều……
Lần nào cũng là hoa...
"Anh không thể mới mẻ chút sao..."
Alexis hừ lạnh, quay người bước vào phòng.
Đỗ Duy không biết làm sao, cầm bó hoa hồng lúng túng bước vào, thuận tay đóng cửa lại.
"Em yêu, em giận à?"
Vừa vào cửa, Đỗ Duy vội hỏi.
Điều này càng khiến Alexis không vui: "Tại sao tôi phải tức giận."
Cô ngồi trên ghế sô pha và uống một tách cà phê.
Mọi cảm xúc đều được viết lên khuôn mặt.
Đỗ Duy vội vàng ngồi xuống, đưa tay ôm lấy vai của cô.
Không hề chống cự.
Trong đầu lại nghĩ: Vấn đề không lớn.
Nhưng hắn nói: "Em yêu, trong tâm lý học có một hiện tượng rất thú vị."
"Con người dễ bị ảnh hưởng bởi các yếu tố bên ngoài, chẳng hạn như thị giác, thính giác, xúc giác, v.v."
"Những bông hoa có màu sắc rực rỡ sẽ gây ấn tượng mạnh về thị giác cho mọi người. Những bông hoa càng rực rỡ càng dễ khiến mọi người hài lòng."
"Nhiều người đặt tên gọi hoa mỹ cho các loài hoa, thêm các ý nghĩa khác nhau cho các màu sắc và chủng loại hoa khác nhau."
"Hoa hồng tượng trưng cho tình yêu, và hoa ngữ* của nó khiến lòng người say đắm."
* Hoa ngữ (tiếng Anh là ngôn ngữ của các loài hoa) có nghĩa là người ta dùng hoa để biểu đạt ngôn ngữ của con người và thể hiện tình cảm, mong muốn nhất định của con người
"Nhưng điều anh muốn nói với em là lí do lần nào anh cũng tặng hoa cho em, là vì anh không giỏi nói cho em biết tình yêu của mình, nên anh dùng hoa để thay thế."
"Vậy nên, anh tặng em một bó hồng."
Khi hắn vừa nói xong, Alexis không khỏi nhăn mặt, khịt mũi và hỏi: "Anh học cái này ở đâu vậy?"
Đỗ Duy khẽ cười: "Xuất phát từ trái tim."
“Hihi.” Alexis cầm lấy bó hồng, vừa đếm số lượng vừa khẽ cười: “Em không giận vì anh chỉ tặng hoa cho em, mà là tin nhắn mà anh gửi cho em vào 3 giờ sáng hôm qua.
Đỗ Duy khó hiểu hỏi: "Anh không nên nhắn tin báo an toàn cho em sao?"
Alexis cười khúc khích: "Báo an toàn thì đúng, nhưng anh lại còn nhắn, nghỉ ngơi sớm đi? Em lo lắng cho anh suốt 2 ngày, 2 ngày lận..."
"Kết quả, anh nhắn bảo em nghỉ ngơi sớm..."
Đỗ Duy xấu hổ nói: "Vậy anh nên trả lời tin nhắn của em như thế nào?"
Alexis xoa trán: "Anh sắp về với em, anh cũng rất nhớ em... Hay là anh sắp trở lại với em, lẽ nào tình yêu sẽ khiến anh trở thành kẻ ngốc?"
Ánh mắt của Đỗ Duy sáng lên, trầm giọng nói: "Nhưng nếu anh thực sự làm theo lời em, thì có lẽ anh phải gửi tin nhắn cho em cả đêm."
Alexis chậm rãi nói: "Thật... thật hay giả vậy."
Đỗ Duy sốt sắng nói: "Đương nhiên là thật, hơn nữa dù bao nhiêu lời ngọt ngào đi nữa, cũng không bằng được gặp em."
Vừa nói, Đỗ Duy vừa nhẹ nhàng ôm Alexis vào lòng, thì thầm vào tai của yêu: "Em ơi, 2 ngày nay anh luôn nhớ đến em."
Alexis nũng nịu khẽ rên: "Vậy những lời yêu đương ngọt ngào của anh đâu?"
Trước câu hỏi...
Hắn bắt đầu bình tâm suy nghĩ, tìm giải pháp.
Nhưng đầu óc của hắn hoàn toàn trống rỗng.
Câu chuyện tình yêu mà hắn vừa nói, được học từ hoa ngữ khi đi mua hoa.
Đỗ Duy mở miệng, ấp úng không nói ra được.
Thấy vậy, Alexis tức giận nhéo hắn một cái, rồi kéo Đỗ Duy vào phòng ngủ.
"Đi, chúng mình lên giường xxx rồi chậm rãi nói. Nếu như anh nói lặp câu nào, đừng trách em không cho anh ngủ..."