Khi Ryan nói xong câu sau mừng, bèn vui vẻ cúp máy. Đây không phải là lần đầu tiên Ryan gọi điện cho Đỗ Duy trong mơ. Mỗi lần gọi điện, đều có thể đạt được sự công nhận từ Đỗ Duy. Hạnh phúc của Ryan đơn giản chỉ cần vậy thôi.
Còn Freddy trong phòng giải phẫu, thì không vui chút nào.
Nó giận đến mức không kìm chế được, cả đám sương mù sôi sục.
"Tao nhớ, giọng nói này..."
"Giọng nói này... Ryan Hamel, tên khốn kiếp, tên khốn kiếp quyến rũ mẹ của tao!"
Phản ứng của nó dường như chậm đi nửa nhịp, đợi đến khi Ryan cúp máy mới hét toáng lên, không biết do nó sợ, hay vì giờ mới nhớ ra.
Đỗ Duy nghe vậy nhíu mày: "Hắn là Ryan Hamel? Người Đuổi Quỷ đã biến mất suốt 20 năm?"
Freddy gầm lên và nói: "Đưa điện thoại cho tao. Tao sẽ giết hắn. Chính hắn đã hại tôi thành ra dạng này. Hắn phải trả giá.”
Đỗ Duy trầm giọng nói: "Mày chắc chứ?"
Nếu Ryan mà hắn biết là Ryan Hamel, Người Đuổi Quỷ thiên tài cách đây 20 năm, thì chuyện này rất kỳ quặc.
Ryan và Đỗ Duy bằng tuổi nhau, họ đều là thanh niên.
Nếu Ryan là người đó, giờ gã phải phải gần 50, làm sao có thể?
Freddy hung dữ hét lớn: "Cả đời này, tao sẽ không bao giờ quên giọng của hắn."
Đỗ Duy thấy đau đầu, hắn không còn muốn giao tiếp với Freddy nữa, bởi vì năng lực Đánh Dấu đã được phát động.
Hơi thở của toàn bộ phòng giải phẫu bị đè nén đến cực điểm.
Từng bóng ma xuất hiện xung quanh, nhiệt độ trong phòng giảm xuống một cách tuyến tính, và đèn trên đầu bật và tắt...
Trong góc, không biết từ lúc nào, đột nhiên xuất hiện một con búp bê, đó là Annabelle.
Nhưng điều khiến Đỗ Duy cảm thấy không thể tin được là khoảnh khắc Annabelle xuất hiện, lại không hề làm gì hắn, Thay vào đó, nó điên cuồng run rẩy, như thể đang sợ hãi thứ gì đó.
"Mày sợ nữ tu? Không nên a, nó giống đang ở trong giấc mơ ngoài phòng giải phẫu, không có lệnh của tao, nó tuyệt không được bước vào."
Đỗ Duy cảm thấy khó tin, biểu hiện của Annabelle quá kỳ quái.
Lẽ ra nó phải tấn công mình ngay lập tức mới đúng.
Nhưng hóa ra nó đang sợ hãi, giống như trước khi phát động năng lực Đánh Dấu, nó giống như một con người, đã trải qua một nỗi kinh hoàng không thể diễn tả được.
"Ở nhà xảy ra chuyện gì sao?"
Trong đầu của Đỗ Duy chợt lóe lên một ý nghĩ, nhưng sau đó hắn nghe thấy bên ngoài phòng khám nghiệm có tiếng còi xe.
Tất cả những ác linh được Đánh Dấu, và những tồn tại kỳ lạ đều xuất hiện trong giấc mơ của Đỗ Duy.
Chỉ là xem ra địa điểm phát động Đánh Dấu không đúng lắm, thời gian xuất hiện chênh lệch mấy phút.
Về phần Cái Bóng, đã xuất hiện sau lưng của Đỗ Duy, đứng trong bóng của hắn.
Một đôi mắt đỏ ngầu lướt qua Annabelle, cuối cùng dừng lại trên Freddy.
"Ma quỷ... mày thật sự là quỷ, có thể triệu hoán ác linh, mày hoàn toàn không phải người!"
Freddy cũng choáng váng trước cảnh này, năng lực của nó đối với Đỗ Duy hoàn toàn vô dụng, lúc này trong đám ác linh tại phòng giải phẫu, nó là yếu nhất.
Kẻ yếu không có tiếng nói.
Đỗ Duy cũng nghi hoặc trước cảnh tượng này.
Rõ ràng sau khi năng lực Đánh Dấu phát động, ác linh sẽ tấn công hắn, dù là những ác linh được hắn lựa chọn cẩn thận, cũng đâu thể ngoan thế này...
"Vận may của mình không tốt vậy chứ."
Đỗ Duy cười khẩy, cánh tay phải ác linh hoá trực tiếp túm lấy cổ của Freddy.
Sau đó, bằng giọng điệu nhẹ nhàng khác thường, hắn nói với Freddy: "Hãy nhìn vào mắt của tao."
"Đồ ma quỷ nhà mày, Freddy sẽ không nghe lời mày."
Freddy sợ tới mức hét lên một tiếng, quay đầu sang chỗ khác, không dám đối diện Đỗ Duy.
Nhưng điều này không có tác dụng gì cả. Bởi vì câu nói này, tức là nó nói với chính mình, tuyệt đối không được đối diện Đỗ Duy.
Đây là một ám thị tâm lý.
Nó càng không muốn nhìn Đỗ Duy, nó càng củng cố hình ảnh phản chiếu này trong đầu nó.
Càng để lâu, nó càng tin vào điều này.
Ngay sau đó, giọng nói của Đỗ Duy chậm rãi vang lên: "Tên của mày là Freddie Gross, mẹ cậu là một nữ tu, mày lớn lên ở phố Elm, và người mà mày ghét nhất chính là Ryan Hamel."
Freddy điên cuồng giãy dụa, không muốn nghe.
Đỗ Duy không để ý tới nó, nói tiếp: "Mày muốn trả thù Ryan Hamel, còn tao là sếp của hắn. Cuộc gọi vừa rồi chứng minh điều này."
"Tao có thể cho mày một cơ hội gặp hắn."
"Nhưng nó cũng có cái giá, tao cần mày làm một việc."
"Đương nhiên, chuyện này không hề khó, chính là giết tao."
Freddy không phải ác linh, nó có thể hiểu được lời của Đỗ Duy, nhưng những lời này càng làm cho nó điên cuồng.
Nó gào to.
Đỗ Duy vẫn nói: "Mày có thể hiểu đó là một cuộc giao dịch. Sẽ không ai khác biết về cuộc giao dịch giữa mày và tao. Ryan là cấp dưới ngu ngốc nhất của tao. Tao chưa hề không quan tâm đến sống chết của hắn."
"Vì vậy, mày không phải lo rằng đây là một cái bẫy."
Trong quá trình đó, cuộc sự giãy dụa của Freddy yếu dần.
Cuối cùng, nó thận trọng hỏi: "Mày không lừa tao chứ?"
Đỗ Duy cười nói: "Đương nhiên không phải."
Freddy nghiến răng nghiến lợi nhìn Đỗ Duy,trả lời: "Nhưng tao không chắc lời của mày là thật, sau khi tao giết mày, mà mày đã chết, làm sao có thể giúp tao báo thù?"
Đỗ Duy bình tĩnh nói: "Không quan trọng, quan trọng là mày nhìn thấy con mắt của tao."
……
New York ngoài cõi mộng, lúc này trời đã gần sáng.
Mọi thứ trải qua trong mơ có thể rất ngắn, nhưng trong thực tế thì có thể rất dài, rất lâu.
Vì vậy, sẽ có người nhất thời chỉ mơ mơ màng màng, song khi mở mắt ra trời đã sáng, cứ như sự chênh lệch giữa mặt hồ và mặt biển.
Quận Bắc Brook.
Cơn mưa nặng hạt vẫn còn đó.
Một chiếc ô tô màu đen dừng ở trước cổng phòng khám tư vấn.
Đám người Hannibal bước ra khỏi xe, ánh mắt của mọi người đều lộ rõ vẻ quyết tâm làm cho được.
"Tôi có thể ngửi thấy cậu ta, mùi thơm của máu thịt..."
Hannibal đứng dưới mưa, mở rộng vòng tay, khóe miệng nhếch lên, giọng nói không nghe rõ.
"Tôi có thể cảm nhận được, cậu ta đang ở đây."
"Tiến hành đi, đưa cậu ta trở lại châu u, và trở thành vật dẫn."
Khi Hannibal cúi đầu xuống, quần áo của gã đã bị mưa làm ướt, trong bóng tối phản chiếu cái bóng của gã. Tổng cộng có 3 cái.
Những tà giáo đồ khác đã đột nhập vào bên trong.
Hannibal đang đứng trong đám đông, gã là một Hunter, dưới trạng thái Quỷ Nhãn, toàn bộ phòng tư vấn tâm lý cho gã một cảm giác âm u, lạnh lùng, và quỷ dị.
"Căn nhà này có gì đó không ổn, giống như một sào huyệt nuôi dưỡng ác linh."
Gã biết Đỗ Duy có năng lực khống chế ác linh, nhưng gã không lo. Chỉ cần ác linh xuất hiện, gã sẽ hành động ngay lập tức, ăn thịt hết những ác linh kia.
Điều khiến Hannibal hơi khó hiểu là sau khi các tín đồ xông vào, không có âm thanh nào phát ra.
Những tà giáo đồ bước vào phòng khám tư vấn tâm lý giống như bước vào một thế giới khác.
Mọi thứ đều bị cô lập.
Phía sau cánh cửa có sương mù dày đặc, chỉ có thể nhìn thấy trong trạng thái Quỷ Nhãn, giống như vực thẳm, sâu thẳm chết chóc.
"Mày đã không còn tư cách phản kháng."
Hannibal ra dấu với những giáo đồ khác.
Những tà giáo đồ lấy súng gây mê ra, đứng sau Hannibal.