Xe buýt dừng ở nơi hoang vu hơn mười phút, nhưng không có hành khách nào lên xe.
Mọi thứ dường như sẽ tiếp tục giằng co như vậy.
Trong xe buýt, sau khi ả đàn bà mặc áo dài trở lại chỗ ngồi ôm Annabelle, tất cả ác linh đều yên tĩnh lại, lẳng lặng chờ xe buýt lại khởi hành. Cấm trang web copy, bản dịch được đăng tại bachngocsach.com
Chúng không chú ý đến chuyện xảy ra trong xe.
Nhưng đối với Đỗ Duy, tình hình càng ngày càng trở nên tồi tệ.
Josh còn đỡ, chỉ cần tìm được địa điểm xuống xe thích hợp là có thể giải quyết, nhét nó vào thế lực của mình, dẫu gì mình cũng có thể chạy trốn.
Sống sót không khó.
Những hành khách trên chuyến xe này, lại khá loạn.
Quan hệ phức tạp.
Đỗ Duy có thù hận với những ác linh trong xe buýt, Cái Bóng và Annabelle cũng có mối quan hệ phức tạp và khó giải thích với những ác linh này.
Còn thành viên dự bị Josh có vẻ ổn.
Nhưng theo kết quả phân tích của Đỗ Duy, ác linh này chui ra từ sau cánh cửa kia...
Đây là một vấn đề đau đầu.
Đỗ Duy xoa xoa trán, nhìn về phía cửa trước.
Ngoài trời vẫn mưa, bầu trời u ám.
Nhưng xe buýt không di chuyển.
"Có thể cần một chút ngoại lực?"
Đỗ Duy cau mày, hắn dự định đảm nhiệm trách nhiệm của tài xế.
Sau đó, hắn nhấn nút mở cửa.
Cạch……
Cửa trước đã đóng, lần đầu tiên không có khách lên xe, xe buýt lại bắt đầu chậm rãi di chuyển.
Đỗ Duy nhìn cảnh này, an tâm hơn nhiều: "Xem ra tình hình hiện tại vẫn thuận lợi cho mình."
Trước đây hắn không dám làm gì nhiều.
Là vì mong bình an.
Bây giờ có thể thử điều khiển đóng mở cửa xe, cũng không khác trước.
Nói cách khác, quy tắc trong xe buýt, thân phận của tài xế không bị ảnh hưởng.
Ngoài việc không kiểm soát được phương hướng, không có vấn đề gì trong việc quyết định lên xuống xe và dừng lại.
……
Giờ là 8:30 tối.
Thành phố Tây Ghana ở bang Jedkla đã bị màn đêm bao phủ.
Một cơn mưa lớn ập xuống.
Toàn bộ miền tây chào đón cơn mưa lớn đầu tiên trong năm, nhiệt độ giảm mạnh.
Nhưng khác với ban ngày, ban đêm Tây Ghana yên tĩnh đến đáng sợ, không có người đi bộ qua đường, phóng mắt ra xa chỉ toàn hoang vu, lạnh lẽo.
Trên bầu trời, mây đen dày đặc, sấm chớp chớp giật liên hồi.
Vào ban ngày, Ngôi nhà Kinh dị xuất hiện trên bầu trời, tạo nên bóng của một tòa nhà khổng lồ.
Nhưng giờ không còn thấy nó nữa.
Điều này không có nghĩa là nó đã biến mất, mà là nó đã phủ xuống thành phố này, và đang làm một điều gì đó không thể nhận thấy.
Gần Đại học Thành phố ở Tây Ghana.
Một thanh niên da đen cầm chai rượu say xỉn bước đi trong mưa.
Anh ta mặc một chiếc áo phông sọc vàng, toàn thân ướt nhẹt nước mưa.
Đột nhiên, anh ta loạng choạng, suýt té ngã xuống đất.
"F*c! Thời tiết chết tiệt."
Black men chửi rủa rồi đi về phía đại học thành phố.
Anh ta là giáo viên tại Đại học Tây Ghana.
Băng qua con đường này, là có thể đến trường.
Nói chung trường học cấm giáo viên uống rượu say xỉn, nhưng nơi này là bờ tây, tương đối hỗn loạn.
Nhiều quy tắc chỉ mang tính biểu tượng.
Black men tiếp tục bước đi, nhưng anh ta chợt rùng mình sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Cũng không phải được nước mưa giải nhiệt.
Nhưng anh đã nhìn thấy một cảnh tượng hoàn toàn lạ lẫm.
Mảnh đất lẽ ra là trường đại học bỗng chốc thay đổi, thay vào đó là một ngôi trường hoàn toàn xa lạ, không có bất kỳ ngọn đèn nào.
trong cơn mưa lớn trông vô cùng âm u.
Trước cổng trường có hàng trăm học sinh đang đứng cầm ô đen, có nam có nữ, từ vẻ ngoài có thể nói là người da trắng.
"Mình có đi lạc không ta?"
Black men lắc đầu mạnh, anh ta cảm thấy chắc mình đã uống quá nhiều, không có trường học cho người da trắng nào ở Tây Ghana. Người da trắng sẽ đưa con đến những trường học tốt ở nơi khác, trừ phi khôn có tiền, còn không chẳng ai lại để con học ở đây.
Những học sinh cầm ô đen đứng dưới mưa trước trường, bỗng ngẩng đầu lên.
Một đôi mắt trống rỗng và yên lặng, lộ ra vẻ lạnh lùng, u ám khác hẳn người sống, nhìn chằm chằm vào black men.
Xoảng……
Chai rượu rơi trên mặt đất, vỡ nát.
Black men như mất hồn, từng bước đi về phía cổng trường.
……
Ở một nơi khác.
Lái xe một lúc lâu, xe buýt bỗng dừng lại.
Đây là một thành phố hoàn toàn xa lạ.
Đỗ Duy không thể nói vị trí cụ thể bởi vì smartphone của hắn không có tín hiệu gì cả.
Ngoài cửa kính ô tô, mưa rất to.
Vẫn chưa đến trạm dừng.
Có thể mơ hồ nhìn thấy đường viền mờ ảo của thành phố trong mưa.
Sấm chớp xẹt lên trên bầu trời.
Điều kỳ lạ là trận mưa này rất quái lạ.
Chỉ giới hạn trong thành phố, còn ở những nơi khác, lại không có dấu hiệu của mưa.
Mà Đỗ Duy không nhìn thấy ánh sáng.
Dường như là một thành phố không có người sống.
Những ác linh trong xe buýt lúc này lần lượt ngẩng đầu nhìn qua.
Xe buýt không mở cửa, có vẻ như chưa đến điểm xuống xe đã dừng lại.
Điều này thật kỳ lạ.
Đỗ Duy bỗng cảm thấy bất an, tình huống trước mắt là chuyện hắn chưa từng gặp phải.
Mỗi khi xe buýt dừng lại, sẽ có người lên hoặc xuống xe, hoặc có lẽ nó chuẩn bị “thanh lý” hành khách.
Không có nguy cơ tử vong, dồn ép phía sau.
Cửa trước và cửa sau của xe không mở.
"Có cái gì đó chặn xe buýt?"
Đỗ Duy khó hiểu, hắn có linh cảm rằng nếu cứ tiếp tục như vậy có thể sẽ xảy ra những nguy hiểm bất ngờ.
Mọi chuyện sẽ ngày càng trở nên rắc rối hơn.
Rắc rối đến mức khiến hắn có thể sống sót.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, Đỗ Duy có thể cảm nhận được ý chí của chiếc xe buýt, rơi vào một sự im lặng khó tả.
Nó đang ấp ủ mục đích gì đó. Tựa như con người, âm thầm nghĩ kế hoạch tiếp theo.
Những ác linh trong xe buýt dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, tất cả đều kích động.
Josh ngồi ở nơi gần Đỗ Duy nhất, người đàn ông càng ngày đã kinh biến đến mức không còn giống con người, cơ thể có dấu hiệu thối rữa.
Nó luôn nhìn chằm chằm vào Đỗ Duy, nếu không phải trên xe buýt, nó đã phát động công kích Đỗ Duy rồi.
Đột nhiên, ả đàn bà mặc váy dài ôm Annabelle đứng dậy khỏi ghế, đi ra cửa sau.
Người đàn ông không mặc quần áo, có hình xăm 2 con rắn, con ngươi đen thui đi theo phía sau.
Ả đàn bà mặc váy cưới bê bết máu, tay cầm dao cũng đứng dậy bước theo.
Tất cả chúng dường như muốn xuống xe.
Chỉ có người đàn ông cao gầy, không có tóc và ngũ quan, đứng lên từ chỗ ngồi, cao khoảng 3m, chỉ có thể khom người bên trong xe buýt, không thể đứng thẳng.
Vừa đi ra, bèn đi về phía Đỗ Duy.
Đồng thời……
Mặt nạ trở nên lạnh như băng.
Cái Bóng càng lúc càng rõ ràng, trong đầu Đỗ Duy nổi lên một ác ý mãnh liệt.
Cái Bóng muốn lao ra...
Đỗ Duy lúc này mới chú ý tới gã đàn ông cao gầy không có bóng, thân hình rất đặc biệt, cường điệu, lại trống rỗng.