Tiếng nứt vỡ phát ra từ trái tim ngày một lớn hơn.
Ánh sáng trước mặt chuyển từ mờ mịt chuyển sang tối đen.
Khi mọi thứ trở nên rõ ràng trở lại.
Chiếc xe buýt đã đi qua bóng ngược của Tây Ghana, và lao vào phạm vi của Ngôi nhà kinh dị.
Mây đen giăng kín bầu trời, mưa to đan xen cùng sấm chớp.
Bãi nước đọng có ở khắp nơi trên mặt đất.
2 ngọn đèn xe bật sáng, hình dáng của chiếc xe buýt dần hiện rõ, nó đã xuất hiện ở trước cổng trường.
Những ác linh cầm ô đen đứng trong mưa đều ngẩng đầu lên, trong mắt của chúng chỉ toàn là chết chóc và trống rỗng.
Hàng trăm ánh mắt tập trung lại một chỗ.
Loại căng thẳng về tâm sinh lý này đủ khiến người ta suy sụp.
Đỗ Duy đứng ở đầu xe, khom người đứng lên, ánh mắt giá lạnh, không chút cảm xúc, lạnh lùng nhìn bầy ác linh cầm ô ở bên ngoài.
Trong khoảng thời gian mà Ngôi nhà kinh dị biến mất, nó đã lột xác vô cùng khủng khiếp.
Đỗ Duy không hiểu tại sao xe buýt nhất định phải chiến đấu với Ngôi nhà kinh dị, nhìn thế nào cũng thấy nó yếu hơn Ngôi nhà kinh dị.
Không có cơ hội chiến thắng nào cả.
Đỗ Duy rút lá Joker từ trong túi ra.
Bóng người trên lá bài đã từ nguyên vẹn không chút tổn thương, trở thành thối rữa chỉ còn lại một cái đầu.
Chỉ có thể ước thêm một lần.
Mà sau khi thực hiện điều ước cuối cùng này, tà linh bên trong cũng sẽ xông ra ngoài.
Cái gọi là hiện thực hóa điều ước thực ra chính là sức mạnh của tà linh này, một khi nó xông ra ngoài, nhất định sẽ khiến tình huống càng thêm nguy hiểm.
Vì nó cũng có thù với Đỗ Duy và Cái Bóng.
Những lần trước, tà linh đang trên đà bùng nổ.
Nhưng Đỗ Duy đã dùng thân phận của Cái Bóng, ước rất nhiều điều, cho Cái Bóng "rất nhiều" không gian để phát triển.
Sự bùng nổ của tà linh liên tục bị dập tắt.
Ngoài ra, còn 6 lần thực hiện điều ước.
Điều ước cuối cùng này, Đỗ Duy vốn định dùng nó để chống lại ác linh Đỗ Duy, nhưng tình huống hiện tại đã hoàn toàn mất kiểm soát, nếu không nghĩ cách rời đi, có thể hắn sẽ không đi được.
Phải chạy.
"Tôi ước rời khỏi trận chiến này ngay lập tức, và trở về New York."
Đỗ Duy nghiến răng nói, dùng thân phận của Cái Bóng để ước nguyện.
Nhưng lần này hắn đã thất bại.
Trên lá bài Joker toả ra ác ý giá lạnh, giá lạnh dâng trào, nhưng không cách nào thực hiện điều ước này.
Đỗ Duy đã sẵn sàng trả một cái giá lớn, nhưng Joker làm không nổi điều hắn muốn.
Cuối cùng, cơn lạnh từ từ tan biến, Joker chọn bãi công.
Chết tiệt...
Ánh mắt của Đỗ Duy lạnh lùng, miễn cưỡng nhét lá bài Joker vào trong túi, đầu óc không ngừng vận chuyển, cố gắng tìm cách thoát ra, nhưng chẳng nghĩ ra được gì.
Hắn tự hỏi mình: "Liệu mình có chết ở đây không?"
Có vẻ như đây là khả năng duy nhất.
Mọi phương pháp của hắn đều không phát huy được tác dụng, hắn đã rơi vào tình thế hiểm nghèo nhất.
Thậm chí còn tệ hơn cả lần đầu tiên hắn bị ác linh nhắm tới.
Ít nhất, lúc đó hắn có thể phản kháng đến, có thể dựa vào trí tuệ từng bước đảo ngược tình thế.
Nhưng giờ hắn thậm chí không nghĩ ra cách nào để phản kháng.
Cảm giác bất lực mạnh mẽ hơn.
Ngay cả nữ tu ác ma cũng không dồn Đỗ Duy đến mức này, nhưng Ngôi nhà kinh dị và xe buýt đã đưa hắn tình huống hiểm nghèo.
Nghĩ đến đây, Đỗ Duy đột nhiên cười to, lắc đầu cởi bỏ mặt nạ, sắc mặt tái nhợt đầy lạnh lùng.
Tách……
Ngọn lửa từ zippo bùng lên.
Đỗ Duy châm một điếu thuốc cho mình, sau khi hít một hơi, lại lặp lại lời nói lúc trước: "Mình sẽ chết ở đây sao?"
Sau đó hắn trả lời: "Tuyệt đối không thể."
Cho đến giây phút cuối cùng, cho đến khi máu khô lại trở thành một cái xác lạnh lẽo, cho đến khi thần thức rơi vào hư vô, Đỗ Duy sẽ không bao giờ thừa nhận cái gọi là cái chết.
"Chắc chắn phải có cách."
"Ít nhất thì mình vẫn còn sống. Tất cả những gì mình cần làm là chờ đợi thời điểm thích hợp."
Đỗ Duy bình tĩnh nhìn cảnh này, chờ tình hình thay đổi.
Bây giờ xe buýt đang giằng co với Ngôi nhà kinh dị, phải một lúc nữa mới chiến đấu kịch liệt, lúc đó sẽ có thể có đường thoát.
Những ác linh trong xe đã rơi vào trạng thái điên loạn.
Ngoại trừ vị trí đầu xe của Đỗ Duy, những nơi còn lại đều tối đen.
Ngay cả trạng thái Quỷ Nhãn cũng không thể nhìn thấy gì.
Nhưng Đỗ Duy biết rằng những ác linh đó chắc hẳn đang cố gắng trốn thoát.
Chiếc xe buýt giống như một cái lồng, giam giữ những ác linh này và Đỗ Duy.
Mô tả nó như một chiếc quan tài thì thích hợp hơn.
Họ bị mắc kẹt trong quan tài, cố gắng đẩy nắp quan tài ra.
Không khí trở nên vô cùng ngột ngạt, ngay cả việc thở cũng trở nên rất khó khăn.
Đó không phải là ảo ảnh, mà là cảm giác áp lực và ngột ngạt thật sự.
Xe buýt dừng ở cổng trường, ác linh học sinh dường như xuất hiện dị biến, quay về phía Ngôi nhà kinh dị, không ai trong số chúng bước ra khỏi cổng trường, và lên xe như trước.
Thời tiết trở nên cuồng bạo hơn.
Mưa to như trút nước, đập vào cửa kính xe, tạo ra những tiếng ồn dày đặc.
Đỗ Duy biết mình có thể bắn vỡ cửa kính xe, sau đó nhảy khỏi xe.
Nhưng hắn không dám.
Trực giác nói cho hắn biết làm vậy cũng vô dụng, chỉ thu hút sự chú ý của xe buýt. Điều quan trọng nhất là chỉ cần hắn rời khỏi xe buýt, tương đương với việc tiến vào phạm vi của Ngôi nhà kinh dị.
Đi ra ngoài chính là chết.
Thay vào đó, cứ ở trên xe buýt.
Bên ngoài xe buýt, ngay giữa trường.
Ngôi nhà kinh dị vặn vẹo lắc lư, như có như không.
Sau đó, nó biến mất.
Bên trong xe buýt trở nên khá giá lạnh.
Bóng đen mơ hồ lặng lẽ xuất hiện trước mặt của Đỗ Duy.
Bóng đen như nước bắn tung tóe, lan tràn trên mặt đất.
Đỗ Duy không chút do dự rút súng bắn nó một phát.
Đồng thời hắn nhanh chóng lùi lại.
Viên đạn từ khẩu súng kíp bắn trúng thân hình mờ ảo, nhưng lại đi xuyên qua, đập vỡ cửa kính ô tô.
Hình như hình bóng này bị kích thích, quay đầu lại nhìn về phía Đỗ Duy, duỗi ra một cánh tay, trảo vào hắn.
Cực kỳ nguy hiểm...
Con ngươi của Đỗ Duy co rút lại, Cái Bóng từ trên người hắn hiện ra, trên tay cầm một con dao sắc bén, rạch tới một nhát.
Sau đó nó bèn đứng yên, không ngừng run rẩy.
Con dao sắc bén rạn nứt.
Đỗ Duy vẫn đang lui lại.
Rắc.
Con dao sắc nhọn vỡ tan, chỉ còn một nửa lưỡi dao với cán.
Cái Bóng trực tiếp trở lại mặt nạ, lại chồng lên Đỗ Duy.
Đỗ Duy cảm thấy nó đang sợ. Có vẻ chỉ cần ra tay thêm một lần nữa, nó sẽ bị giết chết.
Trong bóng tối, 5 ác linh chờ cơ hội chạy trốn.
Cảm giác này giống như đang nhảy múa trên mũi dao, điên cuồng đến cực điểm.
Lúc này ý chí của xe buýt lại hiện lên, trong xe buýt đột nhiên tối sầm.
Một ánh mắt cực kỳ kinh hãi khóa chặt bóng hình mờ ảo.