Luồng khí quỷ dị, ghê rợn đến nỗi Alexis cau mày trong giấc ngủ, bất giác trở mình.
Nhưng vậy là đủ.
Khi Đỗ Duy thu tay về, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Không có vấn đề gì cả, hay là mình chưa làm đúng cách?"
Ngoại trừ việc kiểm tra ra rằng bạn gái sắp tới tháng, mọi thứ khác đều bình thường.
Nhưng Đỗ Duy vẫn không chịu bỏ cuộc.
Hắn suy nghĩ, tay phải duỗi ra, hình xăm mặt nạ trên đó dần biến mất, thay vào đó là một hình xăm giống như kim đồng hồ.
Chiếc mặt nạ đại diện cho sức mạnh của ác linh Đỗ Duy.
Kim đồng hồ đại diện năng lực Đánh Dấu của chính Đỗ Duy.
"Người của gia tộc Wittbach có thể không bị ác linh làm hại, nhưng Alexis thì chưa chắc."
Đỗ Duy vẫn vô cảm. Hắn nhớ lại thời điểm sớm nhất, khi có thể nhìn thấy cảnh tượng tử vong trong tương lai.
Đó là lần đầu tiên hắn xuống xe buýt, hắn đã lỡ hẹn với Alexis, khi gặp lại đã nhìn thấy cảnh tượng tử vong của Alexis.
Đó là lần duy nhất hắn chứng kiến cái chết của người khác, phần còn lại đều liên quan đến bản thân hắn.
Trong hình ảnh tử vong, cuối cùng Alexis cũng chết dưới tay của Cái Bóng.
Nhưng sau khi được hắn cấp cho một ít nước thánh và các vật khác, cộng với Cái Bóng luôn đi theo hắn, chuyện này vẫn chưa xảy ra.
May mắn là một thứ khó nắm bắt.
Sẽ có những thay đổi trong từng thời điểm ở tương lai.
Điều này khiến Đỗ Duy nhớ đến đồng xu và lá Joker có thể thực hiện điều ước của mình.
"Mình không bị ác linh giết chết, lẽ nào do số đỏ sao?"
Đỗ Duy khẽ cau mày, thầm nói: "Nhưng nếu trên đời này không có mình, Alexis sẽ không có cái gọi là số đỏ. Em ấy nhất định sẽ bị Cái Bóng giết chết, hoặc là trở thành mục tiêu của đồng hồ cổ."
Đang suy nghĩ, đột nhiên hình kim đồng hồ trên mu bàn tay Đỗ Duy toát ra lạnh như băng.
Ngay lập tức, ánh mắt hắn thay đổi.
"Mình có thể Đánh Dấu em ấy..."
Đỗ Duy giật mình, hơi thở trở nên gấp gáp.
Hắn nhìn Alexis đang ngủ say, lại nhìn tay phải, lúc này nội tâm cực kỳ chấn động.
Tại sao chuyện này đang xảy ra?
Mình có thể Đánh Dấu em ấy?
Có thể Đánh Dấu em ấy!
……
Trên đời này, có lẽ có rất ít người như Đỗ Duy, lúc nào cũng có thể bình tĩnh, lý trí.
Tương tự, rất ít người có thể hiểu được hắn.
Nghĩ về những gì hắn nghĩ, xem những gì hắn thấy.
Hắn luôn cô đơn.
Hắn thậm chí không thể hiểu được loại cô đơn này. Môi trường tạo ra tính cách và nhận thức của một người, cũng có thể làm vặn vẹo ý chí, và tâm hồn của một người.
Vận mệnh đã khiến hắn phải chịu đựng quá nhiều đau khổ phi nhân, để rồi những người ở bên hắn lâu nhất thường là những tồn tại phi nhân.
Giống như phong thư...
Đây là mái lâu đài cao nhất của gia tộc Wittbach.
Thời gian là 3 giờ sáng.
Vắng lặng như tờ, người sống ngủ say, người chết yên nghỉ không tỉnh.
Đỗ Duy khoác áo gió vô cảm ngồi trên bờ tường, dưới chân hơn mười mét có một nền đất rắn chắc, dĩ nhiên lúc này hoàn toàn bị sương mù bao phủ, giống như là một vực thẳm.
Xung quanh hắn, nhiều đồ vật trôi nổi kỳ lạ.
Tiền xu, khẩu súng kíp, mặt nạ, zippo tranh sơn dầu, bản đồ, xúc xắc, 2 lá bài Joker...
Cái Bóng vẫn đứng sau lưng Đỗ Duy, đôi mắt to đỏ ngầu đầy nghi hoặc.
Phong thư thì không ngừng hiện ra chữ.
[Chủ nhân vĩ đại, ngài có nhận xét gì về trình bày trên phong bì thư? Khuôn mặt của ngài có vẻ hơi xấu, ngài không thích tông màu buồn sao? 】[Nếu đúng vậy thì hãy phong thư sẽ đổi phông chữ khác tươi vui hơn. 】
【A... Chủ nhân vĩ đại, ngài là Satan, ngài là Boss hủy diệt thế giới, thuộc hạ của ngài có tà linh phong thư trung thành, tháo vát nhất, cũng như lá Joker tầm thường, rồi tiền xu, và xúc xắc.】
【Nhưng ngài cũng tốt bụng, còn có thể dung túng Cái Bóng xấu xa không biết xấu hổ này, có thể gọi là rác rưởi, ngài khiến cho phong thư rất cảm động.】[Chúng ta có nên đi hủy diệt thế giới không? Đây mới là điều ngài nên làm!】
Đoạn văn bản cuối cùng vừa xuất hiện.
Đỗ Duy quay đầu lại, lạnh lẽo nhìn phong thư.
Đôi mắt hắn vô cùng đen tối, toát lên vẻ lạnh lùng đến đáng sợ.
Sau đó, hắn đứng dậy từng bước đi tới trước phong thư, khí chất toàn thân lịch thiệp, lạnh lùng, khoảng cách mỗi bước đều giống nhau.
Giống như một quý ông quyền quý thời Trung cổ.
Vào lúc này, tất cả những vật thể trôi nổi xung quanh hắn đột nhiên rơi xuống một đoạn.
Những ác linh ẩn náu trong đó đều hiện lên.
Lưỡi liềm, đầu lâu, linh mục không đầu...
Bọn họ đi theo bước chân của Đỗ Duy, ánh mắt đầy ác ý, tất cả đều nhìn chằm chằm vào phong thư.
Cái Bóng vẫn như mọi khi, cầm 2 con dao sắc bén, như thể cái bóng, đi theo sát phía sau Đỗ Duy.
Phong thư kinh hãi.
Nó chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của Đỗ Duy, thậm chí còn khó chơi hơn cả ác linh, giống như một ngọn núi lửa im lặng, có thể phun trào bất cứ lúc nào.
[Chủ nhân...... Phong thư có thể hiểu tâm trạng của ngài hiện giờ không tốt, bởi vì phát hiện bạn gái của ngài có thể không phải người. Nhưng ngài nghĩ lại đi, ngài đã chịch nàng lâu như vậy, kỳ thật là ngài cũng đã lời to rồi...】[Hơn nữa, không có bằng chứng trực tiếp nào cho thấy bạn gái của ngài không phải là người, chúng ta có nên giết Cái Bóng để bình tĩnh lại không?】
Hơi thở của Đỗ Duy càng lạnh hơn.
Zippo lơ lửng bên hông tự động phát ra ngọn lửa màu đỏ, giống như có ma thuật, trực tiếp bay ra ngoài, thiêu đốt phong thư.
Đỗ Duy lạnh lùng cúi đầu nhìn phong thư: "Mày đối với tao càng ngày càng vô dụng, mà tao không cần phế vật!"
"Năng lực của mày chỉ có thể cho tao biết chuyện đã xảy ra từ mười phút trước. Đây là bởi vì mày có hạn chế."
"Nói cho tao biết làm sao để dỡ bỏ hạn chế này, nếu không tao sẽ xé xác mày ngay bây giờ."