Chương 463: Người mặc giáp Sau khi tiếng súng vang lên, khói từ khẩu súng kíp tan biến. Ác linh không đầu đứng sau lưng của Đỗ Duy. Phong thư rùng mình sợ hãi. Bởi vì nó cảm thấy rằng trong một khoảnh khắc, ác linh khủng khiếp đó thực sự muốn giết nó. Chỉ lúc này, cái xác của Alvin Dawkwe bị khẩu súng kíp bắn trúng, lồng ngực của “lão” vỡ ra, hơi thở lạnh lẽo biến mất. Phong thư thấy vậy lập tức nổi lên: [Ác linh cái quái gì chứ, trước mặt chủ nhân chỉ là một thằng hề, tới một thằng chủ nhân giết một thằng, mười chủ thì ngài giết cả chục, tất cả đều là rác rưởi.】 Hồi nãy nó còn là một con chó nhát gan. Giờ nó lại kiêu ngạo trắng trợn. Là một con chó săn, nó đã làm hết sức mình. [Chủ nhân... chỉ hôm nay phong thư mới biết được sự vĩ đại của ngài. Ngài đã cứu phong thư khỏi nguy hiểm, đồng thời còn đưa phong thư ra khỏi lồng giam của Twilight, đi theo ngài, đúng là may mắn ba đời của phong thư.】 [Phong thư đã quyết định. Lần sau gặp trường hợp này, không cần ngài ra lệnh. Phong thư sẽ lập tức thực hiện điều ước. Dù có chết, phong thư cũng sẵn lòng.】 Nó nịnh rất, thầm nghĩ dù sao ác linh cũng bị Đỗ Duy bắn chết tươi, lúc này cũng không nịnh bợ, còn đợi đến lúc nào? Nhưng Đỗ Duy cũng không thèm nhìn, hờ hững nhìn cái xác vừa ngã xuống đất, vẻ cảnh giác trong mắt vẫn không thay đổi. "Có gì đó không ổn, vẫn còn thứ gì đó trong cái xác, ác linh mà tao vừa giết không phải là Alvin Dawkwe." Vừa nói xong, hơi thở còn lạnh hơn trào ra từ cái xác. Một ác linh khác, khác với con trước, đang khống chế xác chết. Nó đứng thẳng người, hốc mắt trũng sâu, đôi mắt khô, trống rỗng, nhìn Đỗ Duy không chớp mắt. Sau đó, một chuyện gì đó hoàn toàn khác với trước đây đã xảy ra. Nó trực tiếp tiến tới. Hơn nữa, sau mỗi bước đi, ác ý không che đậy, giống như nước sôi, có mặt khắp nơi. Giờ đã vào đêm. Lạnh kinh người... Đỗ Duy chỉ cảm thấy ác linh trước mặt, hình như đã đổi thành con khác, thậm chí gây ra chút uy hiếp với hắn. Phong thư bị sốc... [Chủ nhân, có cần em ước nguyện không?】 "Không phải lúc này, tao sẽ đích thân xử nó." Đỗ Duy lạnh lùng nói, không chút do dự duỗi tay ra, bóp vào hư không. Răng rắc... Toàn bộ cái xác từ eo trở xuống, bị gập cong giống như một đôi tay vô hình đè ép. Cảnh tượng này trông cực kỳ phóng đại. Nhưng trên thực tế, đó là năng lực điều khiển vật phẩm từ xa của ác linh Đỗ Duy. Thời điểm mạnh nhất, ác linh Đỗ Duy thậm chí có thể cứng đối cứng với xe buýt. Ác linh vừa xuất hiện lại bị Đỗ Duy bóp chết rất dễ dàng. Nhưng điều này càng khiến hắn thêm cảnh giác. Lúc Alvin Dawkwe chết, lão đã đến phần cuối của sinh mệnh, lão đã cố chịu đựng quá lâu, ác linh do lão biến thành sau khi chết, không bao giờ có thể bị tiêu diệt dễ dàng như vậy. "Chuyện gì vậy?" Đỗ Duy khó hiểu, hắn không biết hiện mình đang đối phó với ác linh loại nào. Bản năng mách bảo hắn rằng đây mới chỉ là sự khởi đầu. Rắc... Tiếng khớp xương chạm nhau rợn người vang lên. Cơ thể bị đè ép, biến dạng bất ngờ cử động. Một ác linh mới khác đã điều khiển cơ thể này, hơi thở của nó còn kinh khủng hơn trước. Như thể có một cánh cửa trong xác chết. Khi một ác linh chết, một ác linh khác sẽ mở cửa, và đi đến hiện thực. Đỗ Duy nhìn cảnh này, ánh mắt trở nên cực kỳ u ám, có lẽ hắn đã biết tại sao lại xảy ra chuyện này. Năng lực "cửa" của Alvin Dawkwe đã giam cầm quá nhiều ác linh. Hơn nữa, cửa của lão Hunter này có thể ở trong cơ thể. Khi chết lão cũng đã hơn sáu mươi tuổi, cho dù trở thành Hunter muộn, ít nhất cũng phải hai, ba mươi năm. Trong thời gian dài như vậy, trời mới biết lão đã giam cầm bao nhiêu ác linh. Rất nhiều. Không thể giết xuể... "Cánh cửa phải bị phá hủy..." Một ý nghĩ xẹt qua trong đầu Đỗ Duy, sau đó zippo trong túi áo tự động bay ra, lơ lửng trên không trung. Và ngay khi xuất hiện, giống như súng phun lửa, phát ra ngọn lửa đỏ rực. Ngọn lửa kia dường như có tự giác, trực tiếp lao về cái xác. Cùng lúc đó, con ngươi của Đỗ Duy hơi co lại, tơ máu đỏ ngầu hiện lên trong đáy mắt. Toàn bộ cơ thể đã bị đóng băng. Nó giữ nguyên tư thế giơ chân, cái xác lơ lửng trên không, cố định chắc chắn ở độ cao 30 cm so với mặt đất. Ngọn lửa bùng cháy dữ dội. Ngay sau đó, toàn bộ cái xác biến thành một quả cầu lửa, không khí đầy mùi khét. Hy vọng đưa cái xác trở lại San Polia của Hunter Kane về cơ bản đã tan thành mây khói. Nếu may mắn, có thể vẫn còn sót lại một ít tro xương. Nhưng khả năng cao là không. Rất nhanh, toàn bộ cơ thể bị cháy thành tro. Ngay cả ác linh điều khiển xác chết cũng bị xóa sổ. Tuy nhiên, mọi thứ đã không kết thúc theo cách này. Đỗ Duy nhanh chóng lùi lại. Gương mặt đầy lạnh lùng, và điềm tĩnh. Mặc dù xác chết và ác linh quỷ đột ngột bị thiêu thành tro, nhưng xung quanh lại càng thêm yên tĩnh, những tiếng hót của chim muông đáng lẽ phải vang vọng khắp núi rừng, cũng không thể nghe thấy nữa. Bóng tối xung quanh toát lên cảm giác đáng sợ khiến tim người ta loạn nhịp. Phong thư theo sát Đỗ Duy, nó có năng lực nhìn thấy quá khứ 10 phút trước, khiến nó càng thêm kinh hãi. [Chủ... chủ nhân, đó là một nhóm, không chỉ là một ác linh, ngài đốt cái xác, dường như đã giải phóng chúng.】 Đỗ Duy không trả lời phong thư, mà lùi lại thật nhanh. Nhưng vào lúc này, hắn nheo mắt, cưỡng ép quay đầu nhìn về phía sau. Trong tầm mắt, xung quanh toàn là bóng tối. Trong trạng thái Quỷ Nhãn, cảnh tượng trước mắt hiện ra trái ngược với thực tế. Thứ hắn nhìn thấy là một con phố, một ngọn đèn đường đứng lẻ loi, rọi sáng những xó xỉnh xung quanh, nhìn lại thì đó là một cánh cửa gỗ chạm trổ nhiều khuôn mặt. Khi Đỗ Duy nhìn thấy cánh cửa, tất cả các gương mặt người khắc trên đó đều méo mó. Có già và trẻ, chồng chất lên nhau, chen chúc và biến dạng. Nhưng khóe miệng mỗi người đều nhếch lên, nụ cười dữ tợn, tà ác. Hề hề... Đèn tắt. Mọi thứ xung quanh lại bị bóng tối thay thế. Hàng trăm con mắt độc ác săm soi Đỗ Duy. Không có khởi nguồn cụ thể. Bởi vì cái gọi là bóng tối, đầu nguồn chính là những ánh mắt đó. Đỗ Duy duỗi tay phải ra, hoa văn kim đồng hồ và mặt nạ chồng lên nhau. Chiếc phong thư dính chặt vào quần áo, zippo trở lại túi hắn. "Nếu như tao đoán không lầm, giờ tao chắc ở bên trong cửa. Mày đã làm như thế nào, tao vẫn chưa phát hiện ra được." Đỗ Duy lạnh lùng nói, thú thật hắn cho rằng mình đã đánh giá thấp ác linh. Đôi khi, nếu sức mạnh của ác linh cực kỳ quỷ dị, chưa chắc đã yếu hơn những mối đe dọa kỳ lạ. Song ác linh này muốn giết hắn, là điều không thể. "Ngoài ra, kéo tao vào cửa, thật sự không phải là một lựa chọn khôn ngoan."