Chương 466: Nó muốn làm chó săn số một [Ta là phong thư, hiện tại ta đang rất hoang mang. 】 [Tại sao rõ ràng ta đã ký khế ước bán thân, lại trở thành con chó săn thứ hai của thằng ma quỷ Đỗ Duy? Hắn vẫn để ta làm chuyện điên cuồng như vậy? 】 [Đánh cược với những ác linh, nhưng lại gộp hết tất cả ác linh sau cánh cửa, đây là chuyện mà phong thư ta có thể làm được sao?】 [Ta chỉ là một tà linh, lại là loại rác rưởi nhất trong số...] [Tại sao không để Cái Bóng tới, rõ ràng là Cái Bóng có kinh nghiệm hơn!】 [Đúng vậy, tại sao không để cho Cái Bóng đến gánh?】 [Lẽ nào ma quỷ vĩ đại chủ nhân, thật sự muốn xác minh lòng trung thành của phong thư ta?】 Khi Đỗ Duy rút ra lá bài Joker đại diện cho đánh bạc, phong thư đã dùng một cách cực kỳ xấu hổ, để thể hiện suy nghĩ của mình trên chữ viết. Thật khó xử... Đỗ Duy ngơ ngác liếc nhìn, 3 tên ác linh dealer xung quanh hắn đã bị áp chế, hắn không quan tâm đến 3 kẻ này, mà là tất cả ác linh sau cánh cửa. Sau đó, Đỗ Duy lạnh lùng giục: "Còn do dự cái gì? Là thuộc hạ trung thành nhất của tao, mày muốn tao tự mình làm sao?" Quyền lực nào cũng có giá. Được và mất về cơ bản không tỷ lệ thuận. Dù Đỗ Duy có mạnh đến đâu cũng phải chấp nhận quy tắc này. Do đó, hắn cần những thuộc hạ trung thành để đỡ đòn thay mình. Phong thư cho đến bây giờ vẫn chưa biết, sau khi nó ký khế ước bán thân, số phận sẽ ra làm sao. Nó chỉ biết rằng chủ nhân của nó chắc chắn là một kẻ xấu xa. Thân là tay sai của kẻ xấu, nó đã tự giác ngộ. Phong thư nịnh nọt... [Chủ nhân vĩ đại, ngài yên tâm, Phong thư là tay sai trung thành của ngài. Chỉ cần ngài muốn, Phong thư có thể chết vì ngài bất cứ lúc nào. Chỉ đánh bạc với ác linh thì có là gì?】 [Để đó cho phong thư, phong thư sẽ chứng minh cho ngài thấy rằng phong thư đáng tin hơn cả Cái Bóng.】 [Không sớm thì muộn, phong thư sẽ trở thành chó săn số một của ngài.】 Lá bài Joker đại diện cho trò chơi cờ bạc toát lên vẻ lạnh lùng xấu xa. [Đây là một cuộc cá cược tất thắng. Với tư cách là tay sai của chủ nhân, Phong thư sẽ đánh bạc với tất cả ác linh sau cánh cửa. Người thắng được tất cả, còn kẻ thua không có gì. Phong thư sẽ đặt cược rằng bọn mày không thể giết tao.】 Đây là lần đầu tiên sử dụng lá bài để đánh bạc, cũng không giống như Cái Bóng, được Đỗ Duy buff thêm, những nó vẫn có vẻ vô cùng điêu luyện. Suy cho cùng, Đỗ Duy vẫn luôn khoác vỏ bọc Cái Bóng, thực hiện ước nguyện dựa vào lá bài. Nếu là Đỗ Duy, hắn nhất định sẽ chơi chữ để bẫy. Quy tắc cờ bạc, từ miệng hắn nói ra, không thể tin được. Phong thư thì ngược lại, nó có vẻ đặc biệt chân thành. Lại dám lấy bản thân nó làm quy tắc. Đỗ Duy không khỏi cau mày, thầm nghĩ: "Phong thư tuy có chút phế vật, nhưng lại có thể vô hạn hồi sinh. Đối phó với ác linh và tà linh bình thường chắc không thành vấn đề." "Nếu đúng như vậy, thì bất cứ khi nào liên quan đến mấy thứ có tác dụng phụ rất lớn như lá Joker, xúc xắc, cứ để nó ra tay." Tuy nhiên, Đỗ Duy nhận thấy rằng vụ cá cược do phong thư phát động không suôn sẻ như hắn. Mục tiêu đánh bạc của đôi bên, cách biệt sức mạnh khá lớn. Toàn bộ lá bài Joker đang run rẩy. Nhưng 3 tên ác linh dealer đều đang nhìn phong thư, ác mãnh liệt ý tập trung trên người Đỗ Duy bắt đầu dời đi. "Không đủ……" Đỗ Duy gõ gõ bàn, trực tiếp đặt tay lên lá bài Joker. Vụ cá cược này cần một chút sự giúp đỡ từ bản thân hắn. Một hơi thở đè nén, tỏa ra từ hắn. Sự biến hoá khí chất cũng dần trở nên rõ ràng hơn. Trước bàn đánh bạc mờ tối, ác linh hoành hành, nhưng hắn lại thúc đẩy tất cả phát triển, lạnh lùng, lộ ra một loại tao nhã. Trò chơi đánh bạc bắt đầu... Trong chốc lát, từng ác linh xuất hiện bốn phía. Dường như chúng không nhận ra chuyện gì đã xảy ra, vì vậy chúng có vẻ hơi ngơ ngác. Một số có dạng người. Một số hoàn toàn không phải là dạng người, mà ở trạng thái sương mù, thậm chí chỉ có một con mắt, một con búp bê gấu nhỏ, v.v… Mà nổi bật nhất trong số đó là một kẻ có khí tức vô cùng quỷ dị, đinh đóng khắp cơ thể. Nó có vẻ là một ác linh nam, nhưng bị thương rất nặng, chỉ còn lại một nửa thân thể, mất đi một nửa còn lại. Nhưng ngay cả như vậy, nó cũng đủ để chiếm một vị trí dẫn đầu trong số rất nhiều ác linh. Đó là một tà linh... Đỗ Duy nhìn từng con, mặc cho những ác linh này tấn công phong thư. Vừa quan sát, hắn vừa dùng tay phải vỗ nhẹ vào một ác linh gần đó. Đánh Dấu thành công. Mục đích kéo tay sai mạnh khoẻ có vẻ quá dễ dàng. Nhưng ngay sau đó hắn phát hiện ra một vấn đề. Ác linh mà Alvin Dawkwe biến thành sau khi chết không hề xuất hiện. ... Ở nơi khác. Thế giới thực bên ngoài cánh cửa. Một xác chết với làn da khô quắt, đã đi qua châu Âu. Bất cứ nơi nào nó đi, chỉ cần người sống nhìn thấy nó, đều sẽ nghe thấy tiếng cửa mở quỷ dị, sau đó biến mất. Một số Người Đuổi Quỷ cũng chết trong tay nó. Nhưng nó vẫn không dừng lại. Khí tức của nó ngày càng trở nên đáng sợ hơn, thậm chí có hơi giống như kiểu ác linh Mary Shaw. Đang trên quá trình biến thành ma linh. Trên một con đường thẳng. Hai bên đường là những cánh đồng bát ngát, ngũ cốc vụ thu đã được gieo sạ. Với sự xuất hiện của cái xác Alvin Dawkwe, một cơn lạnh âm u ngay lập tức bao trùm khắp nơi. Nhưng nó chợt dừng lại, lặng lẽ đứng chờ một điều gì đó. Ở nơi xa xôi. Hai bóng người lướt nhanh trong bóng tối. Ngay sau đó, có một tiếng gầm gừ bị bóp nghẹt trong bóng tối, Mercer ngã gục trên quốc lộ, toàn thân đẫm máu. Mặt nạ trên mặt y cũng run rẩy, có vẻ vô cùng tức giận. "Chết tiệt..." "Tao đã giải thích rằng nguyền rủa mà Twilight dính phải không mắc mớ gì đến Vanity bọn tao. Tại sao mày không tin?" "Đồ điên, mày đang khiêu khích Vanity, mày thật sự đáng chết!" Y phun ra một ngụm máu, lồng ngực kịch liệt phập phồng. Mà trong mắt y, không khí chậm rãi xoắn lại thành quả cầu. Một người đàn ông đứng tuổi mặc lễ phục linh mục, đội mũ trùm kín mặt từ từ bước ra. Matthew nói bằng giọng già nua: "Dù có khiêu khích hay không, nhiều người muốn nhìn thấy Twilight suy yếu, và cài nằm vùng trong Twilight." "Đấy là ta cho phép." "Nhưng ta không cho phép nguyền rủa kinh tởm này tồn tại." "Ta phải lôi ra một thế lực ra để cảnh cáo, cho những người khác biết rằng Twilight chỉ cần còn có ta, bất kể là ai, ta đều phải hành động theo quy tắc." Mercer cười chế nhạo, đứng lên từ mặt đất, lôi ra một con dao găm sắc bén. Có rất nhiều hoa văn kỳ lạ được chạm khắc trên con dao găm, một khuôn mặt người trong suốt mờ nhạt nổi lên trong đó. Y nghiến răng nói: "Ta thừa nhận mày rất mạnh, nhưng nếu mày tưởng có thể giết tao dễ dàng như vậy, thì ngươi thật là vi diệu." Nói xong, trong mắt hiện lên vẻ đắn đo, sau đó bèn kiên quyết cắm con dao găm vào ngực. Nhưng tại thời điểm này, Matthew ở đối diện kêu lên: "Alvin..."