Chương 474: Đàn thờ Ngày 26 tháng 6. Ngày này sẽ được ghi vào hồ sơ của giáo hội. Kể từ khi thành lập giáo hội, vị giám mục trẻ tuổi nhất đã xuất hiện. Ngoài ra, ông còn là giám đốc của tòa án giáo hội. "Ca ngợi Chúa của tôi." "Ca ngợi Chúa của tôi." "Nguyện Chúa vinh quang phù hộ cho bạn." Mọi người đều dành cho Đỗ Duy những lời khen có cánh. Đỗ Duy bước từng bước đến chỗ của đám người Skadi, nghiêm nghị nói: "Tôi ở đây xin thề rằng, trong suốt cuộc đời, tôi sẽ luôn chiến đấu chống lại tà ác, luôn tôn trọng sự thật, cái thiện và cái đẹp. Chỉ cần cái ác chưa diệt, tôi sẽ không bao giờ dừng lại." Chính là hóa thân của công lý, có phẩm chất của một vị thánh. Đức Tổng Giám mục Skadi tán dương: "Con đã làm quá tốt, chỉ có người với phẩm đức cao thượng như con, mới có thể trở thành giám mục trẻ nhất trong lịch sử của giáo hội." "Ta biết con rất ghét cái ác, nhưng ta cũng hy vọng con luôn có thể duy trì trạng thái hiện nay, cứu vớt nhiều cừu non lạc loài hơn." Thompson và những người khác cũng nói theo: "Phẩm chất của bạn đáng để chúng tôi tôn trọng". Sẽ không ai nghi ngờ độ tin cậy trong lời của Đỗ Duy. Bởi vì theo cách nhìn, hoặc nhận định của họ, tất cả những gì họ nhìn thấy tận mắt, Đỗ Duy luôn xung phong, đứng ở tuyến đầu chiến đấu chống lại ác linh. Vĩ đại y như những anh hùng trong sử thi. Có thể nói là hoàn mỹ. Bên trong túi áo của Đỗ Duy, trên phong thư lặng lẽ xuất hiện một dòng chữ. 【Chủ nhân quả nhiên là phản diện, lại lăn lộn lên tới chức Giám mục, vinh quang đầy người, theo chủ nhân thật sự là vô hạn.】 [Khoan đã, chủ nhân âm hiểm như thế, gia nhập giáo hội chắc chắn phải có mục đích xấu xa nào đó.】 [Chẳng lẽ chủ nhân muốn đạt được vị trí giáo hoàng, rồi mới phá hủy hoàn toàn giáo hội? Thiệt là xấu xa, nhưng phong thư thích...] [Không được, lần sau không được để Cái Bóng nổi bật nữa. Phong thư nhất định phải trở thành tay sai trung thành nhất của chủ nhân. Đám rác rưởi lá bài Joker, xúc xắc, xu là CLGT!] …… Buổi lễ thăng chức kéo dài cả ngày. Các giám mục nhiệt tình trò chuyện với Đỗ Duy, một số Người Đuổi Quỷ thuộc Sở Tài Phán cũng tán chuyện với thánh nhân. Rất kích động. Chỉ có Đỗ Duy ngoài mặt thì nhiệt tình chào hỏi, nhưng trong lòng vẫn lạnh lẽo. Buổi lễ chỉ là bề mặt, để cho người khác thấy. Điều thực sự quan trọng là cuộc gặp gỡ giữa những người Hunter. Vào buổi tối... Thánh đường lớn San Polia. Đỗ Duy, cùng với Tổng giám mục Skadi, đã đến địa lao dưới lòng đất. Đây không phải lần đầu tiên hắn xuống đây, nhưng lúc trước hắn chưa quan sát kỹ. Hơn nữa thân phận cũng khác. Tuỳ ý quan sát xung quanh. Đỗ Duy nhận thấy rằng những địa lao này, thực ra là căn phòng bình thường, đếm đại khái thì có khoảng hơn một trăm cái, hơn nữa còn nhiều căn ẩn trong bóng tối. Tổng giám mục Skadi nhìn thấy Đỗ Duy đang nhìn các phòng, bèn giải thích: "Giáo hội tung tin ra bên ngoài là những Hunter đều đang bị giam giữ trong địa lao." "Đây là một hạn chế, nhưng nó cũng có thể được hiểu là bảo vệ." "Từng có một Hunter trong mỗi phòng. Đó là thời kỳ đỉnh cao của giáo hội, nhưng giờ, chỉ còn lại mấy người." Đỗ Duy gật đầu: "Thật sự là đáng tiếc." Tổng giám mục Skadi dường như không muốn nói thêm về chủ đề này, vì vậy ông đã đưa Đỗ Duy đến một cánh cửa. Cánh cửa bằng gỗ. Mặc dù không mở, nhưng có một cảm giác ớn lạnh không thể giải thích được tuồn từ khe hở. Có vẻ như thứ ẩn bên trong cánh cửa, là nhân vật quỷ dị và đáng sợ nào đó. Đây là căn phòng của cha Tổng giám mục Skadi, Giáo hoàng Phelan đã biến mất. Đức Tổng Giám mục Skadi năm nay đã 68 tuổi, cha ngài ít nhất cũng phải ngoài 80. Đây là Hunter mạnh nhất trong giáo hội. "Thưa ngài Phelan, Giám mục Đỗ Duy đã đến." Giọng điệu của Đức Tổng Giám mục Skadi rất tôn trọng. Còn Đỗ Duy cũng cúi đầu thể hiện sự kính trọng, nhưng hắn vẫn tiến vào trạng thái Quỷ Nhãn, quan sát những thay đổi xung quanh. Dưới trạng thái Quỷ Nhãn, hắn có thể cảm thấy rằng khí tức cực kỳ quỷ dị đằng sau cánh cửa. Đều là Hunter, nhưng kẻ đó mạnh hơn Alvin Dawkwe và Kane một bậc. Thậm chí còn giấu tài. Ngay sau đó, có tiếng cót két... Một luồng gió lạnh thổi vào mặt, cánh cửa mở ra. Nhìn vào, nhưng chỉ có thể thấy bóng tối, không thể phát hiện bất cứ điều gì khác. Ngay cả trạng thái Quỷ Nhãn cũng không thể nhìn thấy sự tồn tại của bất kỳ ai. Điều này khiến Đỗ Duy đột nhiên cảnh giác. Hắn hiếm khi làm những việc không chắc chắn trừ khi bắt buộc. Cảnh giác sớm đã trở thành bản năng, Quỷ Nhãn chỉ có thể nhìn thấy bóng tối và không thể biết kẻ đó đang ở đâu, đây là lần đầu tiên điều đó xảy ra. Nếu trước đây Đỗ Duy không nhìn thấy, thì còn có thể lý giải. Nhưng giờ Quỷ Nhãn của hắn chính là thị giác của ác linh Đỗ Duy. Cả ma linh cũng không thể làm loạn tầm nhìn của hắn. Lúc này, giọng nói của Giáo hoàng Phelan cũng vang lên. Giọng nói già nua, khàn đục, lộ vẻ uể oải vang lên: "Con cứ đợi ở bên ngoài, để Đỗ Duy vào." Đức Tổng Giám mục Skadi trầm giọng nói: "Dạ." Rồi bước sang một bên. Đỗ Duy đăm chiêu liếc nhìn bóng tối sau cánh cửa. Vẫn không thấy chủ nhân của âm thanh ở đâu. Nhưng hắn thấy có gì đó không ổn. Giọng nói này phát ra từ trên cánh cửa. Nói cách khác, chủ nhân của giọng nói không có trong căn phòng này, đã sử dụng một phương pháp quỷ dị để hắn nghe thấy giọng nói của lão. Nếu là như vậy, nó vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận của hắn. Cứ như khi gặp Mercer, Đỗ Duy tự ước lượng xác suất giết chết đối thủ. Cũng không cao. Nhưng nếu xảy ra tranh chấp, bên kia cũng không thể giết hắn. Có chút thận trọng quá mức. Nghĩ vậy, Đỗ Duy bước vào. Cánh cửa đóng lại cái rầm. Trong mắt toàn là bóng tối. Ngay sau đó, một ngọn lửa xanh sáng lên. Đỗ Duy vô thức đặt tay lên khẩu súng kíp trong túi, nhưng khi ngọn lửa bùng lên, người xuất hiện trước mặt hắn là người quen cũ, Hunter Kane. Kane cầm trong tay một ngọn nến, liếc nhìn Đỗ Duy, trầm giọng nói: "Đi với ta, đây không phải là nơi để nói chuyện." Vừa nói vừa đưa vung tay lên, vách phòng lập tức xoay ngang. Những gợn sóng mờ nhạt xuất hiện. Cảnh tượng này trông cực kỳ phóng đại, đã vượt ra ngoài nhận thức thực tế. Nhưng Đỗ Duy không nói gì, chỉ đi theo sau Kane. Giống như xúc cảm khi bị đi xuyên qua dòng nước lạnh. Đôi mắt của Đỗ Duy đột nhiên mở to. Không gian xuất hiện hỗn loạn. Lúc này, trước mặt hắn là một không gian dưới lòng đất vô cùng rộng lớn. Các tác phẩm điêu khắc thánh giá và vương miện gai có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi. Có một chiếc đàn thờ khoảng 100 mét vuông. Chính giữa đàn thờ là một ao máu, bọt máu không ngừng sục sôi, tạo nên tiếng kêu thảm thiết đinh tai nhức óc. Giống như linh hồn đang gầm thét. Đàn thờ tổng cộng chia làm 5 góc, nhưng lúc này chỉ còn lại 2 cụ già với khuôn mặt héo hon, như xác chết đang ngồi. Lấy đàn thờ làm trung tâm, xung quanh là những giá sách khổng lồ, có chiều cao hơn 10 mét. Đây là khu vực nòng cốt thực sự của giáo hội.