Chương 477: Không thể đưa ra câu trả lời Vấn đề về Máu của Jesus cứ tạm gác lại. Sau khi rời khỏi đàn thờ, Đỗ Duy đi bộ một mình trên những con phố của San Polia. Dưới ánh trăng, mặt hắn trông vô cùng tái nhợt. Cả người lạnh như băng. Lời nói của Phelan khiến Đỗ Duy rất đau đầu. Hắn bình tĩnh phân tích tình hình hiện tại của mình. Sau khi khám phá ra nhiều điều, dường như chỉ có thể nhận được câu trả lời, sau khi mở cổng rồi bước vào. Mà đằng sau cánh cổng địa ngục, rõ ràng là có một mối nguy hiểm vô cùng mạnh mẽ. Tổng cộng có 72 cánh cổng, mỗi cánh cửa có thể tương ứng với một vị Ma Thần có tính khái niệm. The Nun cũng là một trong số đó. Sau khi cân nhắc lại vấn đề này, Đỗ Duy cảm thấy không ổn. Có vẻ như ngay từ đầu, những ác linh và những thứ quỷ dị mà hắn khiêu khích sẽ đối đầu với hắn theo những cách không tưởng. Trong thành phố Massas, cũng có một trung đội ác linh, cộng với những con phố, và xa lộ kỳ lạ có những kẻ đầy oán thù với hắn. Chiếc xe buýt đã từng rất “thân” với hắn. Nhưng giờ đã hoàn toàn hỏng bét. Phải thêm Ngôi nhà kinh dị. Kế đó… The Nun…… Đồng hồ cổ. The Nun là Valak... Đồng hồ cổ là Lamer... Càng nghĩ càng đau đầu. Đỗ Duy thầm tự nhủ trong lòng: "Vận may của mình chắc không tệ đâu. Tuỳ tiện cần mở một cánh cổng, sẽ gặp phải thứ mạnh tương đương Valak." Phải, hắn định mở một cánh cổng địa ngục để xem xem chuyện gì sẽ xảy ra. Nhưng trước đó, hắn cần phải chuẩn bị đầy đủ. Đồng thời tóm gọn kẻ phản bội Pennywise. Nhiều thứ cần được ưu tiên. Mục tiêu hiện tại của hắn là làm đầy đủ chuẩn bị, sau khi vào cổng địa ngục, lấy thông tin hắn muốn, sau đó sống sót bước ra khỏi đó. Sau này là tìm cách đối phó với đồng hồ cổ. Bởi vì theo như ý của lời Phelan, kẻ đang nhìn chằm chằm vào Đỗ Duy là 72 Trụ Ma Thần của Solomon, chính là Đồng hồ của Lamer. "Chờ đã... hình như có cả Valak." Đỗ Duy rất khó nghĩ. Trong suốt thời gian qua, những thứ mà hắn đã đối phó đều chỉ là những thứ được sinh ra từ lời nguyền của Valak. Đồng thời, hắn cũng là người bị nguyền rủa lâu, và sống lâu nhất. Đó là lý do mà ngay từ đầu, hắn đã bị hai vị thần quỷ mang tính khái niệm xâm nhiễm. "Nhưng trên người tôi chỉ có hoa văn kim đồng hồ, và mặt nạ do ác linh Đỗ Duy đại diện." "Nếu ác linh Đỗ Duy là công tước, vậy cũng phải có Ma Thần để mắt tới." "Tổng cộng là 3 cái." Nghĩ đến đây, Đỗ Duy xoa xoa cái đầu đau đớn, giọng điệu rất mệt mỏi: "Vậy tôi phải chống lại 3 vị Ma Thần sao?" "Tại sao tôi lại trêu chọc nhiều quỷ quái như vậy?" Phong thư lập tức chui ra khỏi túi. Nó cảm thấy rằng tâm trạng củachủ nhân nó đang không tốt, đó là thời điểm để nịnh nọt. Đây là giác ngộ của chó săn. [Chủ nhân vĩ đại, ma quỷ phản diện như ngài, nhất định khác biệt. Người như Phelan tuy có vẻ phong độ mạnh mẽ, nhưng dám dính tới Ma Thần, thì chỉ có đường chết.】 [Ngài thì khác. Ngài cùng một lúc chọc tới 3 vị. Ngài là vua của ác linh, ngài là tín ngưỡng mà phong thư nguyện đi theo suốt đời. 】 [Phong thư đến giờ phút này mới hiểu được trách nhiệm của mình, là hủy diệt thiên hạ đúng không ạ? Chuyện này thật sự là ác độc, không hổ là ngài!】 Nhìn câu nói phóng đại xuất hiện trên phong thư. Sự nịnh nọt lộ rõ trên bức thư. Đỗ Duy vô cảm nhìn phong thư: "Nếu tao muốn hủy diệt thế giới, kẻ đầu tiên bị huỷ diệt là mày." [Phong thư hiểu... phong thư hiểu ngài mà. Ngài đang thử lòng trung thành của phong thư. Phong thư xin thề chỉ cần ngài cần, phong thư có thể chết vì ngài bất cứ lúc nào.】 Nghe vậy, Đỗ Duy tức giận cười nhạt: "Mày rất hiểu tao, ok, tao nhất định sẽ cho mày một cơ hội." 【Gì? Ngài nghiêm túc chứ? 】 Đỗ Duy chế nhạo vừa định trả lời, nhưng đột nhiên nhíu mày, lập tức nhét phong thư vào trong túi. Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía sau. Chỉ thấy trong góc tối vang lên bước chân. Bước chân của Kane rất ảo, hiện ra với khuôn mặt già nua. "Cậu phải đi sao?" Không bao lâu sau khi ông ta tỉnh lại, mọi người trên đàn thờ vẫn đang quan sát, vì vậy ông ta đến tìm Đỗ Duy. Nghe vậy, Đỗ Duy đáp: "Vâng, ngài Kane, ngày mai con sẽ đi." Kane nói một cách mệt mỏi: "Đi cũng tốt, ta đã biết những gì Ngài Phelan đã nói với cậu." Sau khi bị chiếm hữu, cả Phelan và Kane đều sẽ phải trả giá. Cái giá này rất có hại cho thể chất và tinh thần. Alvin Dawkwe cũng từng như thế. Đỗ Duy không biết Kane muốn nói gì với mình, suy nghĩ một chút, hỏi thẳng: "Ngài muốn nói với con chuyện gì sao?" Kane nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp: "Xin đừng gọi ta là ngài. Khi ta bị chiếm hữu, ý thức của ta rất rõ ràng. Ta nên gọi ngài là ngài mới đúng." "Thưa ngài Công tước, Đôi khi ta rất bối rối, ta không biết những người Hunter chúng tôi làm những việc này có ý nghĩa gì." "Rõ ràng thế giới này đã tràn ngập tuyệt vọng." "Chúng ta vẫn cứ phản kháng." "Phản kháng, chống cự, đã chống lại hàng ngàn năm..." "Mọi người tiếp tục chết, Hunter không ngừng giãy dụa, những người đi đầu đã thử nhiều phương pháp khác nhau, nhưng khi cánh cổng được mở, mọi thứ đều chỉ là vô ích." Đỗ Duy không biết phải nói gì. Lại 1 Hunter khác coi hắn là Ngài công tước. Hắn lười để giải thích. Nhìn người Hunter già có phần bối rối trước mặt. Đỗ Duy biết rằng người bên kia muốn được an ủi. Vậy nên hắn sử dụng giọng nói hoà nhã hiếm khi sử dụng, chậm rãi nói: "Mọi người sẽ chết. Mỗi ngày trên thế giới này, mọi người đang chết, những người Hunter phản kháng chỉ vì chỉ muốn giúp cho hầu hết mọi người sống lâu hơn." "Đây có thể là một loại lương thiện." "Dù con không thể hiểu tại sao những người đó lại cố chấp như vậy, nhưng con nghĩ những gì họ làm là đáng giá." Đỗ Duy chỉ vào Kane, sau đó chỉ vào chính mình nói: "Nhìn xem, ngươi và ta đều là sống khỏe mạnh. Hầu hết mọi người còn không biết sự tồn tại của ác ma. Trên đời này cũng không có nhiều ác ma. Trình độ của sự tuyệt vọng. " "Sở dĩ chúng ta phản kháng, chỉ vì đó là điều nên làm." Kane trầm ngâm gật đầu. Ông ta đột nhiên cúi đầu đối với Đỗ Duy: "Đa tạ ngài đã khai sáng, nhưng xin phéo cho ta hỏi một câu nữa, vì sao ngài phản kháng? Cũng là bởi vì ngài cho rằng nên kháng cự?" Đỗ Duy im lặng. Kane cũng không cảm thấy thất vọng, ông chỉ muốn biết vị Công tước mất trí nhớ này là người như thế nào. Suy cho cùng, tồn tại từ thời Victoria đến nay phải vô cùng phi thường. Nhưng một lúc sau, Kane không nhận ra Đỗ Duy có ý muốn trả lời mình, nên chỉ có thể tiếc nuối rút lui, lùi vào bóng tối rồi biến mất. Cả quá trình từ đầu đến cuối, Kane luôn vô cùng khiêm tốn. Đỗ Duy đột nhiên ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời đêm, ánh mắt bình tĩnh ẩn chứa quá nhiều suy nghĩ đan xen. Hắn nhìn bầu trời đêm. 10 phút…… 1 giờ…… Cho đến khi vầng trăng treo cao. Đỗ Duy mới bước đi. Trước mặt hắn là một con đường thẳng tắp, dài vô tận, đi qua một con hẻm không một bóng người, chính là một không gian tĩnh lặng sâu thẳm.