Chương 483: Chúc mừng Matthew thoát khỏi biển khổ Rạng sáng tại Thụy Sĩ, trời đã sáng choang. Nhưng cách đây không lâu, bỗng có một trận mưa lớn mà không hề có dấu hiệu nào báo trước. À…… Chính là nơi mà xe buýt từng chạy qua. Do đó, bầu trời Thụy Sĩ gần đây có vẻ hơi u ám. Trên con phố dẫn đến trụ sở của Twilight. Một ông già trông như kẻ ăn xin bước từng bước chập chững, quần áo rách rưới và bẩn thỉu, bước tới chui ra từ bãi rác. Dù trông vô cùng khốn khổ. Nhưng tên ăn mày này vẫn đội mũ trùm đầu, che kín cả khuôn mặt. Đúng như bạn đoán. Matthew đã trở lại. Là thủ lĩnh của Twilight, lão đã dung hợp Máu của Jesus. Matthew thực sự rất mạnh mẽ. Dù là Hunter mạnh nhất từ trước đến nay, Giáo hoàng Phelan, kẻ che giấu rất nhiều sức mạnh, nhưng cũng không thể mạnh hơn Matthew. Suy cho cùng, thời gian sống, kinh nghiệm chiến đấu, kinh nghiệm sống của lão đều mạnh hơn những người khác. Vì vậy, lão đã 1 đánh 11. "E hèm... 11 thằng của Vanity đánh tôi, thật không biết xấu hổ." Matthew ho ra máu. Tình trạng xấu hổ hiện tại của lão là do lũ Vanity gây ra. Lão thua rất thảm. Dù mạnh cỡ nào, cũng không thể đánh bại 11 cường giả không thua kém mình. Lão dung hợp loại đồ vật ấy, thì đối phương cũng vậy. Chẳng qua đối phương mỗi người đều có liên kết với 72 Ma Thần của Solomon, có cấp bậc và năng lực khác nhau. Vì vậy, đối phương cũng không chiếm được quá nhiều lợi thế. Ngược lại có một thành viên của giáo phái Vanity bị Matthew xé nửa người. Vì thế nên Vanity đành phải thương lượng với lão. Nghĩ đến đây, Matthew lau vết máu trên khóe miệng, bất lực nói: "Trong khoảng thời gian này, Twilight chỉ có thể ẩn náu ở Thụy Sĩ, nhưng cũng không phải là không có lợi. Ít nhất người của Vanity sẽ không hoạt động ở Thụy Sĩ trong thời gian sắp tới." "Bằng cách này, Twilight cũng có thể có một khoảng thời gian nghỉ ngơi." "Thật không may, kẻ đứng sau gây ra nguyền rủa vẫn còn trốn trong bóng tối." Matthew cảm thấy đau đầu khi nghĩ đến nguyền. Giờ lão không sao. Trong khoảng thời gian này, không biết chuyện gì đang xảy ra, có lẽ là do cơ thể đã chống lại được nguyền rủa, nên lão không còn bị nôn mửa và tiêu chảy nữa. Nếu không, năng lực chiến đấu của lão chắc chắn sẽ giảm mạnh khi quyết chiến với Vanity. "Việc đó không nên do Ngài công tước làm. Ngài ấy và tôi sống cùng thời đại, tuy chưa từng tiếp xúc, chỉ mới nghe qua truyền thuyết, nhưng với tính cách của ngài ấy, tuyệt không thể làm loại việc này." Matthew lại nghĩ đến Ngài công tước. Trong mắt lão hiện lên vẻ hồi tưởng phức tạp. "Không ngờ tôi vẫn có thể gặp người quen cũ từ thời Victoria, nhưng tại sao anh ta không bắt đầu xuất hiện cho đến thế kỷ này?" "Chẳng lẽ đây là lần phản kháng cuối cùng của tôi?" Matthew biết rằng thời đại hiện tại là thời đại đáng sợ nhất. Mặc dù hầu hết mọi người đều có cuộc sống rất tốt. Nhưng trên thực tế, vì số lượng Hunter giảm đi, nên sẽ ngày càng có ít cơ hội chống lại 72 Ma Thần của Solomon. Loại tồn tại khái niệm đó khiến người ta cảm thấy bất lực ngay cả khi nghĩ về nó. Rốt cuộc, đây không phải là thời đại hoàng kim để các Hunter hoạt động mạnh. Lão nghĩ sự xuất hiện của Ngài Công tước có thể là để nắm bắt cơ hội cuối cùng này, để bắt đầu một cuộc đấu tranh chống lại những tồn tại đáng sợ đó. Song hy vọng không nhiều. Thứ còn lại chỉ còn là sự tuyệt vọng. Cái gọi là phản kháng chỉ là cuộc đấu tranh do không cam lòng mà thôi. Ngay cả đến giờ, Matthew cũng không biết tại sao họ lại chống cự. Giống như, điều đó đã trở thành bản năng. Như bản năng ăn cơm, và uống nước. Cho dù Matthew nghĩ gì đi nữa, lão cũng không thể hiểu được tại sao Công tước làm việc này. Theo cảm nhận của lão, Công tước yếu hơn lão rất nhiều. Chuyện lão không làm được, Công tước làm sao có thể nắm chắc được cơ chứ. Không tài nào hiểu nổi. Ngài công tước không tự lo được cho mình, có dính líu tới 3 Ma Thần, nếu bạn gái của ngài ấy cũng có liên quan đến Ma Thần, thì có tới 4. Việc cứu thế giới không liên quan gì đến "Ngài công tước". …… Cuối cùng, Matthew từ bỏ ý định tiếp tục suy nghĩ. Đúng lúc này, lão cũng đến tổng bộ của Twilight, cổng chính của giáo đường. Nhìn vào giáo đường rộng lớn. Matthew miễn cưỡng nở một nụ cười yếu ớt. "Cuối cùng tôi cũng đã trở lại." Nhưng vừa dứt lời, một bóng người mặc áo bào trắng từ cổng của giáo đường bước ra, mang theo một tấm ván thô kệch đến cực điểm, như thể bị đóng đinh mấy lần, trên đó còn viết dòng chữ: [Chi nhánh Bệnh viện Tâm thần Hill]. Gương mặt Matthew bỗng trở nên u ám. "Ryan, cậu đang làm cái quái gì vậy?" Lão lập tức nhận ra Ryan. Sau khi nghe điều này, Ryan giật nảy người, đứng tại chỗ quay đầu lại nhìn. Sau đó, gã thở phào nhẹ nhõm: "Ở đâu ra thằng ăn mày lắm chuyện, cút nhanh lên. Mày không thấy viện trưởng Ryan đang treo bảng hiệu bệnh viện sao? Đừng có giỡn mặt với tao!" Matthew tức giận nói: "Cậu bảo ta là ăn mày?" Ryan trợn to hai mắt, nhìn kỹ lại, khó hiểu hỏi: "Lẽ nào mày không phải?" Matthew cười lạnh đáp: "Ta là lãnh đạo của Twilight." Ryan chợt nhớ ra: "Ôi, tôi nhớ ra lão rồi, lão là người nợ tôi 20 tỷ, lão trở về thật đúng lúc, mau trả tiền thuốc cho tôi." Ryan đắc thắng nói: "Nhưng tôi biết, lão quá nghèo, cho nên trả không nổi, ok, tôi không đòi lão nữa." "Bởi vì bây giờ là bệnh viện tâm thần Twilight, nó đã là của Ryan này!" "Nhìn thấy bảng hiệu này chưa, lão già rồi, tôi đơn phương tuyên bố lão bị đuổi." Trong thế giới quan của Ryan, giờ Matthew đã không còn dính líu gì đến đến Twilight... à không, chi nhánh của Bệnh viện Tâm thần Hill. Do đó, cái gọi là nguyền rủa đã không còn tác dụng với Matthew nữa. Nhưng... Matthew lại cười giận dữ. Lão cảm thấy hiểu biết của bản thân về gã bệnh nhân tâm thần này quá ít. Vì vậy, lão đi đến trước mặt Ryan, một cước đạp nát và cắt bỏ tấm biển ghi [Chi nhánh Bệnh viện Tâm thần Hill]. "Thật nực cười." Sau khi làm điều này, Matthew lạnh lùng bước thẳng vào Twilight. Ryan đứng ở phía sau với vẻ mặt thất thần. Sau một lúc, gã tức giận hét lên: "Matthew, lão... lão thật quá đáng, tôi nhất định phải nói cho Chủ nhiệm biết, anh bắt nạt tôi! Tôi muốn tố cáo lão, lão tiêu rồi, lão tiêu chắc rồi!" Phải biết, để tạo ra tấm bảng này, gã đã phá hủy giường của James. Gã đã làm việc vất vả, nhưng lại bị kẻ khác đạp nát. Chuyện này bực bội đến mức nào? Nếu không phải Chủ nhiệm nói rằng Matthew rất đáng sợ, Ryan đã có ý nghĩ muốn giết lão. Đột nhiên, Matthew xuất hiện ngay trước mặt của Ryan. Lão nói với giọng điệu âm trầm: "Sao cậu biết tên của ta? Ai nói cho cậu biết?" Ryan tức giận nói: "Tôi sẽ không nói cho lão biết, lão tiêu, lát nữa tôi sẽ tố cáo với viện trưởng." Matthew híp mắt: "Chủ nhiệm là ai? Trên thế giới này biết ta là ai, cũng chỉ có Công tước, hắn là Chủ nhiệm?" Lane nói: "Chủ nhiệm là Công tước? Anh ấy còn là quý tộc? Quái! Chủ nhiệm của tôi là Công tước?"