Chương 486: Nhanh chân đến trước Rắc... Trong rừng. Đỗ Duy giẫm lên ánh trăng, bóng tối lặng lẽ bao trùm hắn. Bên cạnh là Phong thư đang cực kỳ phấn khích, mong muốn được xung phong dẫn đầu, thể hiện sự trung thành. [Chủ nhân, đi qua khu rừng rậm này, trước mặt chính là cột mốc được xây bằng đá. Lần đào mộ của Carlos này, thật khiến Phong thư hưng phấn.】 [Loại chuyện xấu xa từ trong bản chất này, rất phù hợp với tính khí của ngài.】 Phong thư vô cùng kích động. Đỗ Duy cũng không đáp lời. Không biết gần đây đã xảy ra chuyện gì với phong thư. Từ khi ký khế ước bán thân, nó ngày càng biến thái. Nó khắc sâu lòng trung thành trong tận xương, cố hết sức cống hiến để giải quyết các vấn đề của Đỗ Duy. Trong này chắc chắn có vấn đề, nhưng Đỗ Duy chưa thể lý giải được. Vì vậy, hắn chỉ có thể âm thầm cảnh giác, nếu có chuyện gì thì cứ việc giết phong thư, đỡ gây phiền phức cho mình. Dù sao, ác linh tay sai trung thành và dễ sai nhất vẫn là Cái Bóng. Còn về phong thư? Hạng nhì cũng không tới lượt nó. Nhưng Đỗ Duy đột nhiên có linh cảm, hắn luôn cảm thấy hành trình tìm mộ của Carlos, để lấy cái cân lần này sẽ không hề đơn giản. Có thể một điều gì đó không hay sẽ xảy ra. Điều gì đó có nghĩa là nguy hiểm. ... Mười phút sau. Đi qua khu rừng rậm tối tăm, quang cảnh phía trước đột nhiên sáng sủa. Giống như mây đen bị xua tan. Đỗ Duy đột nhiên phát hiện trước mặt mình xuất hiện một khoảnh đất hình tròn với bán kính khoảng 100m. Mặt đất khô nứt, không có bất kỳ cây cỏ nào mọc nổi, thậm chí có thể nhìn thấy một số bộ xương khô quắt của các loài động vật hoang dã như sóc… Mà ở vị trí trung tâm nhất của dải đất này, có 1 cột mốc được xây dựng bằng đá trắng, cao khoảng hai mét. Trước cột mốc còn có một bia đá. Trên tấm bia có rất nhiều vết rạn, nhưng có thể mơ hồ nhận ra dòng chữ trên đó: Mộ của Bá tước Carlos. Trong trạng thái Quỷ Nhãn, nơi đây khiến hắn cảm thấy tồi tệ, chán nản. Nhưng Đỗ Duy lại thở phào nhẹ nhõm. "Thật may là có khác thường." Nếu không có, mới là khác thường. Phong thư lơ lửng ở bên cạnh cũng vô cùng hưng phấn. [Cuối cùng, đã đến lúc phong thư chiến đấu vì chủ nhân. Ngày hôm nay phong thư sẽ cố gắng hết sức vì chủ nhân, chứng tỏ phong thư là tay sai số một, hơn xa lũ xúc xắc, lá bài Joker.】 Đỗ Duy cười khích lệ: "Tao rất coi trọng mày." Sau đó, hắn bèn bước đến trước mộ của Carlos. Vừa đi lên phía trước, sắc mặt của Đỗ Duy đột nhiên trở nên rất xấu. Phía sau bia mộ có một cái cửa động, kéo thẳng sâu xuống dưới. Mép cửa động sớm đã cứng lại, dường như đã tồn tại trong một thời gian khá dài. Đây là một cửa động đào trộm. "Có người đã đến trước." Đỗ Duy nói. Phong thư rất tức giận. [Mẹ kiếp! Là ai, ai dám đào mộ Carlos, đồ khốn kiếp! Lăn ra đây cho phong thư! Sao chúng mày dám làm thế, sao dám ks ngay có trước mặt củachủ nhân!】 [Mẹ kiếp! Chết tiệt! 】 Phong thư lúc này đang rất khó chịu, nó đã sẵn sàng xung phong dẫn đầu, dù sẽ phải hồi sinh liên tục, nhưng chỉ cần qua đợt sóng gió này, nó sẽ là chó săn số một của Đỗ Duy. Thay thế thành công vị trí của Cái Bóng trong lòng Đỗ Duy, thành công lên chức. Nhưng vừa đến trước cửa, lại đã phát hiện có người đến trước, thậm chí xét theo tình huống hiện tại, có lẽ ngôi mộ đã bị đào lên từ nhiều năm trước. Đây không phải là muốn phá hỏng chuyện tốt của phong thư sao? [Chủ nhân, phong thư nhịn không nổi, lũ chó này dám giật đồ của ngài. Là chó săn của ngài, phong thư vô cùng tức giận, chúng ta nhất định phải báo thù.】 [Tìm ra kẻ đã đào mộ, diệt sạch gia đình hắn, biến chúng thành ác linh, nô dịch chúng mãi mãi!】 Đỗ Duy mặc kệ phong thư đang nổi điên. Hắn cau mày bước đến cái động đào trộm, trong mắt hiện lên vẻ suy tư. "Cổ mộ quả thực có trộm, nhưng không hẳn đã lấy được cái cân, nếu nó đã bị lấy đi, thì dị thường đã biến mất." 【Sao ạ? Ý của ngài là cái cân vẫn còn ở trong đó? Phong thư có thể hy sinh vì ngài rồi ạ?】 "Có thể được hiểu như vậy cũng được. Còn phải đợi thêm để biết chuyện gì đang xảy ra." Sau khi nói xong, Đỗ Duy lấy trong túi ra chiếc đèn pin, rọi xuống cái động tăm tối. Nhưng vào thời điểm này, đột ngột... Một khuôn mặt tái nhợt hiện ra trong ánh sáng của đèn pin. Khuôn mặt ngẩng lên, miệng mở to, đôi mắt lúc ẩn lúc hiện, nở nụ cười ghê rợn. Đỗ Duy lại không xem ra gì. Hắn vô cảm đưa mắt nhìn, rồi lắc đèn pin lên xuống. Sau đó, hắn nhìn thấy một tấm da người nguyên vẹn, dính ở mép cửa động đào trộm, đang thể hiện tư thế trèo lên. "Có vẻ như những tên trộm mộ kia đã chết ở bên trong." Đỗ Duy lạnh lùng nói. Phong thư mừng rỡ - 【Tuyệt vời, lũ chó chết tiệt này đáng chết, còn dám mơ tương đến cái cân của chủ nhân, đơn giản là lao đầu vào chỗ chết.】 Nó rất hả hê. Nhưng Đỗ Duy lại nheo mắt nhìn nó. [Chủ nhân, sao ngài lại nhìn em?】 Đỗ Duy nhẹ giọng nói: "Không có gì, nhưng tao nghĩ mày thông minh hơn trước, càng ngày càng giống vật sống." [Ngài không nói thì phong thư cũng không nhận ra, dường như gần đây phong thư đã trở nên thông minh hơn. Tất nhiên, đây là kết quả của việc phong thư được ở bên cạnh ngài, mưa lâu thấm đất, lời nói và hành động của ngài, đối với phong thư chẳng khác gì được thần phù hộ…】 Đỗ Duy cười ha ha. Hiện giờ phong thư biểu hiện ra đặc tính: tham lam, keo kiệt, quỷ quyệt, vô liêm sỉ. Sao dám nói mưa dầm thấm lâu chứ. Chỉ có thể nói, thứ này không thể để ở bên mình quá lâu, nếu không sẽ càng ngày càng không thể kiểm soát, cho dù nó không phản bội chính mình, cũng sẽ vô thức vạch trần thông tin của hắn. Ừm…… Phải nghĩ cách biến nó thành một tên ngốc. Đỗ Duy quyết định sẽ giải quyết chuyện sau khi rời khỏi cánh cổng địa ngục, giờ việc quan trọng nhất là lấy được cái cân. Hắn nói với phong thư: "Mày xuống trước, thăm dò xem chuyện gì đang xảy ra trong ngôi mộ. Tao vừa phát hiện, cửa động này đào rất sâu, rất có thể không gian bên dưới rất lớn.” "Tất nhiên, chắc chắn bên dưới sẽ có nguy hiểm, vì vậy với tư cách là thuộc hạ trung thành nhất của tao, tao cho phép mày mang theo xúc xắc và lá bài Joker." Nói xong, Đỗ Duy rút ví ra, lấy 2 lá bài joker, và xúc xắc từ trong túi, nhét vào trong phong thư. Phong thư vô cùng thích thú... [Chủ nhân, ngài cứ yên tâm, phong thư sẽ diệt sạch mọi trở ngại cho ngài, giúp ngài mang cái cân lên.】 Đỗ Duy cười nói: "Không hổ là thủ hạ trung thành nhất của tao, tao rất coi trọng mày." [Ôi chủ nhân, mỗi lần ngài cười với phong thư, phong thư rất cảm động. Phong thư biết rằng ngài rất ít khi cười với người khác, ngay cả Cái Bóng cũng không có được vinh dự này.】 [Phong thư có thể được ngài đối xử đặc biệt, đó chính là phước đức ba đời!】 [Phong thư sẽ xuống ngay!】 Trong nháy mắt, phong thư trực tiếp chui vào cửa động đen ngòm. Trong khi Đỗ Duy đứng ở phía trên, nụ cười trên mặt cũng từ từ biến mất, thay vào đó là sự lạnh lẽo từ tận đáy lòng.