Chương 491: Biến cảnh tượng chết chóc thành sự thật Khi Đỗ Duy nói xong câu nói cuối cùng của mình. Bầu không khí xung quanh thay đổi đáng kể. Cái cân vàng tỏa ra ác ý mãnh liệt. Bức tượng khổng lồ dường như đang nhìn xuống Đỗ Duy, chiếc mặt nạ lạnh lẽo mang đầy nỗi sợ khác người. Không khí bị đè nén đến cực điểm. Đỗ Duy cảm thấy nguy cơ thật sự. Hắn gần như không thở được. Tai ù, tim đau nhói quặn thắt từng cơn. Thậm chí hắn có thể nghe thấy từng nhịp đập của trái tim, máu chảy trong huyết quản với tốc độ nhanh hơn. Đỗ Duy cúi gập xuống, đau đớn ôm ngực rên rỉ. Máu chảy xuống mặt nạ và làm ướt cổ áo hắn. Song đây không phải là nỗi đau lớn nhất, mà là tiếng kim đồng hồ đang quay điên cuồng trong đầu hắn. King king king... Chiếc đồng hồ cổ dường như biết hắn muốn làm gì tiếp theo. Nên đã dùng phương pháp khác để ngăn cản Đỗ Duy. Đỗ Duy nghiến răng, ôm đầu đau đớn gầm lên. Tiếng động đó thật quá đáng sợ. Ngay cả Cái bóng cũng không dám lại gần. Phong thư không biết chính xác chuyện gì đang xảy ra, nó chỉ có thể lơ lửng bên cạnh Đỗ Duy, những dòng chữ liên tục hiện ra. [Chủ nhân, tình trạng của ngài ấy đang rất tệ, đã xảy ra chuyện gì vậy?】 [Nếu tiếp tục như vậy, ngài ấy sẽ chết...] [Ngài không được chết!】>/b> Đỗ Duy nghiến răng, đôi mắt lạnh lùng, lý trí nhìn qua 2 cái lỗ trên mặt nạ. Nếu chỉ dùng lý trí để mô tả thì rất sai. Bởi vì trong đó ẩn chứa dấu vết của sự điên cuồng. Vận mệnh luôn thay đổi... Tất cả mọi người đều đã từng chống lại số mệnh áp đặt. Loại tính cách như Đỗ Duy dễ dàng đi đến cực đoan. Hắn linh cảm rằng mình giãy giụa tìm đường sống, đều do đồng hồ cổ điều khiển. Khi rơi vào hoàn cảnh tuyệt cảnh, nó sẽ để mình nhìn thấy cảnh tượng chết chóc. Nhưng khi mình bình an vô sự, nó cũng đưa ra những hình ảnh về cái chết, khiến mình tiềm thức muốn giải quyết những thứ đó, những việc đó... "Tại sao?" Đỗ Duy nghiến răng gầm gừ từng chữ một. Hắn hiếm khi nhìn thấy vẻ đẹp của thế giới, có thể nói là không có. Vận mệnh đã dằn vặt hắn quá nhiều lần. Mà sau khi đến thế giới này, vận mệnh vẫn rất tàn nhẫn. Bạn gái duy nhất lại Đánh Dấu được. Hắn luôn bị bao phủ trong cái bóng của Ma Thần. Không ai có thể giúp hắn. Ngay sau đó, trong đầu của Đỗ Duy vang lên một giọng nói khác. Lạnh lùng và thanh lịch. Nó nói: "Giao thân thể cho tao." Khi câu này kết thúc, dường như có một khoảng dừng thời gian. Cảnh tượng trước mặt Đỗ Duy chợt mờ mịt. Khi mọi thứ trở nên rõ ràng trở lại. Hắn thấy mình đang ở trong Hồ Nước Tâm Hồn. Một Đỗ Duy khác mặc đồng phục linh mục, ngồi trên ngai vàng, nhìn hắn với vẻ mặt băng lãnh. "Lâu rồi không gặp." Đỗ Duy nhìn nó, nghiêm giọng nói: "Ác linh tao hả?" Nó lắc đầu và nói: "Không, tôi chính là bạn." "Chính xác mà nói, tôi là quá khứ của bạn." Đỗ Duy từ chối: "Không phải, mày không phải quá khứ của tao, quá khứ của tao không phải như thế này." Nó nói: "Tại sao lại không phải? bạn luôn phủ nhận, luôn chối bỏ. Bạn chưa từng sợ hãi bất cứ thứ gì, ngay cả ác linh Đỗ Duy." "Điều duy nhất bạn không muốn đối mặt là quá khứ." "Mà tôi tình cờ là quá khứ của bạn." "Giao lại cơ thể của bạn cho tôi, tôi sẽ tự tay giết từng đứa gọi là Ma Thần." "Chỉ cần bạn chấp nhận, thừa nhận quá khứ của mình, mọi thứ khiến bạn bận tâm bây giờ sẽ trở nên vô giá trị." Đỗ Duy dửng dưng nhìn “mình”, không nói lời nào. Nhưng “hắn” vẫn nói: "Nhân tính, tình yêu, tình bạn, giới hạn đạo đức, quan niệm đạo đức, giá trị, đều sẽ trở thành xiềng xích trói buộc bạn." "Nghĩ lại bạn của ngày xưa đi. Lúc đó mày sẽ bị những thứ này trói buộc sao?" "Tuyệt đối sẽ không, nhưng giờ thì sao?" "Điều gì đã khiến bạn trở nên yếu đuối như vậy, mày đã phải vật lộn để tồn tại trong bóng ma của Ma Thần, mày đang làm gì vậy?" "Con người có thể như vậy, nhưng bạn không nên, cũng không thể..." Bộp… Bộp… Bộp… Đỗ Duy lại vỗ tay một cái. Hắn lạnh lùng nói: "Thật sự rất thú vị. Nếu không phải tao và ác linh tao đã dung hợp, tao thật sự cho rằng nó đã sống lại." Đối phương im lặng. Thật lâu sau, “hắn” nói: "Chỉ vì cái này?" Đỗ Duy chế nhạo nói: "Vậy là quá đủ. Kỹ năng diễn xuất của mày quá vụng về. Trí nhớ, tính cách và tư duy của nó đều giống tao. Trong mắt tao, mày đầy khuyết điểm! "Vậy để tao đoán xem, mày là cái quái gì? Một bản sao được tạo ra bởi một cái cân vàng?" "Thật sự nực cười, thứ như mày cũng xứng đáng thay thế tao?" Nói xong, hắn nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, khung cảnh xung quanh đã khôi phục như cũ. Hắn vẫn quỳ trên mặt đất, máu chảy ướt đẫm ngực. Mà ở bên cạnh hắn, một bản sao khác đang đứng ở phía góc đối diện, phía sau là một Cái Bóng khác, một phong thư đang lơ lửng, khẩu súng kíp, 2 lá bài Joker màu đen, xúc xắc, đồng xu, v.v. Trông giống Đỗ Duy hơn chính bản gốc. Mặt khác, trạng thái của Đỗ Duy lúc này rất chật vật. Chỉ có Cái Bóng đứng ở phía trước, đối kháng lũ ác linh. Phong thư thì lo lắng bay lởn vởn quanh hắn. [Chủ nhân, ngài cuối cùng cũng tỉnh lại, phong thư biết ngươi, một tên phản diện, chắc chắn không thể chết dễ dàng như vậy.】 Đỗ Duy liếc nhìn phong thư, sau đó nhìn vào bản sao của hắn. Trong mắt hắn dần dần hiện lên sát khí nồng nặc. Hắn cúi đầu, đưa tay kéo mặt nạ lên. Khuôn mặt tái nhợt đến mức không còn chút máu. Mũi miệng đầy máu. Ngay cả khóe mắt cũng chảy máu. Ha ha… Đỗ Duy cười khẩy, lau sạch máu, đứng bật dậy. "Đồng hồ của Lamer muốn biến tôi thành con rối của nó." "Cân vàng muốn làm bản sao thay thế tôi. Không đúng... nó muốn thay thế ác linh Đỗ Duy." "2 vị Ma Thần, các người thật sự cho rằng tôi không dám phản kháng sao?" Nói xong, Đỗ Duy cầm mặt nạ lên, nói với Cái Bóng: "Trở về!" Ngay lập tức, Cái Bóng xuất hiện trước mặt của Đỗ Duy. Sau đó, nó không chút do dự tiến lên phía trước, Đỗ Duy lại đeo mặt nạ lên mặt lần nữa. Cái Bóng phụ thể... Đỗ Duy nhìn bản sao, hằn học nói: "Mặc dù tao không biết mày được tạo ra như thế nào, lại có thể càng lúc càng giống tôi, nhưng mày nhất định sẽ chết rất thảm." Đỗ Duy lấy ra lá Joker tượng trưng cho điều ước, lạnh giọng nói: "Từ nay về sau, tên thật của tôi sẽ được giấu kín. Tôi có thể là Đỗ Duy, Công tước, cũng có thể là ác linh Đỗ Duy." Đầu ngón tay truyền đến hơi thở lạnh như băng, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Có vẻ như điều ước này đã chạm vào một số điểm mấu chốt của tồn tại nào đó. Điều ước được thực hiện. Bản sao ở đối diện dường như đã nghĩ ra điều gì đó, lập tức lao tới, cả bản sao của Cái Bóng, phong thư và lá bài Joker cũng đồng loạt lao về phía Đỗ Duy. Phong thư lượn quanh người Đỗ Duy. Nó lo lắng. Nhưng Đỗ Duy lại rút ra lá bài Joker đại diện cho trò cờ bạc. Đồng thời, hắn phát động năng lực Đánh Dấu. Trong khoảng thời gian này, đã có bao nhiêu ác linh bị Đỗ Duy đánh dấu? Không ai biết. Ngay cả bản thân hắn cũng không nhớ rõ. “Di sản” mà Alvin Dawkwe để lại cho hắn khá phong phú. Gần 200 ác linh, cộng với những ác linh mà Đỗ Duy đã Đánh Dấu lúc đầu, lại cộng thêm những tồn tại quỷ dị vừa bị Cái Bóng nhốt vào cánh cửa. Trong nháy mắt, vô số ác linh xuất hiện dày đặc trên khắp tế đàn. Hơi thở lạnh lẽo mà chúng tạo ra đã gần giống thực chất. Ác ý dâng trào, bản sao đột ngột dừng lại. Đỗ Duy nhìn nó, vô cảm nói: "Đây là trò đánh bạc, đối thủ của tao không phải mày, mà là cân vàng. Mày không đủ tư cách khiêu chiến tao, nhưng ta đã nói rồi, tao sẽ cho mày một cơ hội." "Mày muốn trở thành tao, có thể! Như mày mong muốn!" "Tao sẽ biến cảnh tượng chết chóc mà tao nhìn thấy thành hiện thực." "Nhưng kẻ chết sẽ là mày chứ không phải tao." "Giờ phát động đánh bạc! Chúng ta hãy thay đổi thân phận của bản thân!"