Chương 497: Đỗ Duy khác gì ma quỷ? "Chú muốn làm quý tộc?" Khi Đỗ Duy nghe lời này của Ryan, đột nhiên thấy đau đầu. Đỗ Duy rất nghiêm túc về việc xây cho gã một bệnh viện tâm thần, để gã quẩy thoả thích. Là con rể của gia tộc Wittbach, Đỗ Duy không hề thiếu tiền. Cứ coi như xây cho gã một ngôi nhà đẹp. Thậm chí, Đỗ Duy đã nghĩ đến việc chữa khỏi bệnh cho Ryan, để sau này Ryan sẽ theo hắn, bình an sống đến hết đời. Song làm quý tộc... Đỗ Duy không thể thỏa mãn nguyện vọng này. Vì vậy, hắn phải nói với Ryan ở đầu dây bên kia: "Trở thành quý tộc thực ra chẳng có gì tốt đẹp cả, trong xã hội hiện đại sao có thể thành quý tộc, trừ khi chú cưới một người vợ quý tộc." Ryan lẩm bẩm: "Nhưng thưa Chủ nhiệm, anh là quý tộc. Matthew đã nói với em rằng anh là công tước, chỉ cần anh sắc phong cho em, em sẽ là quý tộc." "Em đã nghĩ về danh hiệu, và đất phong của mình. Em sẽ là nam tước Ryan, đất phong sẽ là Bệnh viện Tâm thần Twilight." Nói về điều này, Ryan đắc thắng nói: "Và giám đốc, em nghĩ mình có dòng máu rất cao quý, bởi vì em đã phát triển một nô lệ trong Bệnh viện Tâm thần Twilight, làm rất đẹp..." Đỗ Duy giật mình: "Chú phát triển một nô lệ?" Nghiêm túc mà nói, hắn có chút bối rối. Nô lệ? Chủ nô? Trong xã hội hiện đại vẫn có người chịu làm nô lệ? Chẳng lẽ lại là bệnh nhân tâm thần? Ryan cười nói: "Là James, em đã đơn phương tuyên bố y là nô lệ của em, ôi... em nhớ là đã từng tuyên bố toàn bộ người của Twilight đều là nô lệ của mình." Khóe miệng Đỗ Duy giật giật, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, anh phong cho chú làm nam tước, nhưng chú không nên nói người khác là nô lệ của chú. Chúng ta phải nhân đạo, nếu không chú sẽ bị đánh chết." Ryan vô cùng kinh ngạc nói: "Em đã là nam tước do anh đích thân sắc phong, vậy còn ai dám đánh em?" Đỗ Duy cố ý nói: "Đúng vậy, trên đời này có rất nhiều người không biết lý lẽ, thậm chí không nể mặt anh." Ryan ngẩn ra: "Còn có chuyện như vậy, nhưng anh là Công tước..." Đỗ Duy đáp: "Anh đúng là Công tước, nhưng lãnh địa của anh không ở Thụy Sĩ, giờ chú đang ở đất của kẻ địch. Nhất định phải cẩn thận." Nghe vậy, Ryan mới hiểu ra: "Em hiểu rồi, hóa ra bọn họ đều là kẻ thù của chúng ta, Chủ nhiệm, đừng lo, sau này em sẽ không đi đâu cả, chỉ đợi ở Twilight, ai cũng đừng hòng hại em." Đỗ Duy khen: "Không hổ là thuộc hạ của anh, chú đã sở hữu những phẩm chất tốt đẹp của một quý tộc rồi." Ryan ngu ngốc cười to. Đỗ Duy quay lại nhìn Freddy, thái độ lập tức thay đổi. Vừa hòa nhã với Ryan, nhưng giờ lại vô cảm và tàn nhẫn với Freddy. Đổi sắc mặt nhanh như lật sách. Freddy sửng sốt, lập tức quỳ gối trước mặt của Đỗ Duy, điên cuồng dập đầu: "Em sai rồi, em sai rồi!" Đừng bào chữa, cứ nhận sai trước. Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Mày luôn gọi tao là ma quỷ, là vì rất căm hận tao?" Freddy kinh hãi nói: "Em xin thề, tuyệt đối không có." Nếu đổi là người khác, Freddy đã sớm giết hắn. Nhưng giờ nó đang đối mặt với một con quỷ thật thụ. Bình tĩnh và lý trí, có rất nhiều thủ đoạn đáng sợ, lại vô cùng mạnh mẽ. Freddy thậm chí không dám hận. Đỗ Duy vẫn lạnh lùng: "Tao không tin lời thề, cũng không tin mày, nhưng lần này tao tới đây là muốn giao dịch với mày." "Ngẩng đầu nhìn toa." Freddy theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, nhưng khi đối mặt với ánh mắt sắc lạnh như dao của Đỗ Duy, trái tim nó bỗng rét lạnh. "Em... em xứng giao dịch với ngài?" "Em không dám..." "Ngài có mệnh lệnh xin cứ đưa ra, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, em bảo đảm." Đỗ Duy không chút cảm xúc, nhưng trong lòng không khỏi kinh ngạc: "Mình đáng sợ đến vậy sao? Nó không dám giao dịch với mình?" "Hay có nhẽ là âm mưu?" Vì vậy, hắn nói: "So với việc đòi hỏi không có giới hạn, tao thích giao dịch với mọi người hơn. Điều này sẽ có lợi cho cả hai ta." Freddy càng thêm sợ hãi: "Anh cần em làm gì? Cứ nói cho em biết, đừng nhắc tới giao dịch, em thật sự không xứng..." Đồng ý thực hiện một giao dịch với ma quỷ? Trừ khi bạn bị điên. Ánh mắt của Đỗ Duy hơi lạnh: "Tao đã nói giao dịch thì nhất định là giao dịch, mày không đủ tư cách từ chối tao." Giọng điệu của hắn lập tức lạnh đi. Ryan cũng cao ngạo nói: "Freddy, mày đừng giả bộ ở đây. Chủ nhiệm là chịu giao dịch với mày, mày hãy thành thật đồng ý, bằng không tao trong mộng mỗi ngày đều mắng mày." Freddy điên cuồng gật đầu: "Vâng, vâng, em đồng ý với giao dịch." Đỗ Duy lạnh lùng nói: “Trước hết, giao dịch giữa chúng ta sẽ được tiến hành trong bí mật, hơn nữa tao cũng sẽ không cho mày biết nội dung cụ thể của giao dịch.” "Nói đơn giản, tao sẽ thôi miên mày." "Khi tao cần phải hoàn thành giao dịch, mày sẽ tự nhiên nghĩ đến nó." Freddy tròn mắt, vậy chẳng khác gì muốn bẫy chết mình sao? Không cho mình biết nội dung của giao dịch. Chẳng lẽ muốn bán linh hồn của mình cho tên ác quỷ này? "Đỗ Duy... Chủ nhân Đỗ Duy, chính xác là anh muốn em làm cái gì? Tất cả năng lực của em trước mắt anh đều là vô dụng. Em thật sự không nghĩ ra được mình có chỗ nào có ích với anh." Đỗ Duy bình tĩnh nói: "Bất cứ ác linh, hay người và vật, ở trước mặt của tao đều không có phế vật. Tao sẽ vắt hết giá trị của nó, nói một cách đơn giản, tao có hứng thú với năng lực của mày." "Tại một số thời điểm trong tương lai, tao có thể sử dụng mày, nhưng cũng có thể không." Bây giờ, đối thủ của hắn rất rõ ràng. Đó chính là 72 Ma thần của Solomon. Bất kể Đỗ Duy đang trốn tránh hay đối mặt, cũng chỉ có thể đối đầu với những Ma Thần này. Sẽ giết ai đầu tiên? Tất cả các bố cục sẽ đóng một vai trò trong một khoảng thời gian nhất định trong tương lai. Ý tưởng điên rồ và táo bạo đó. Biến bản thân thành 1 Ma Thần. Freddy tuyệt vọng nhìn Đỗ Duy: "Tuy em không biết anh muốn làm gì, nhưng em biết mình không có quyền lựa chọn, đúng không?" "Cái gọi là giao dịch chỉ là một lời nói chiếu lệ." "Đã vậy, anh muốn làm gì thì làm. Sau khi lợi dụng em, nhớ cho em ra đi thanh thản là được." Đỗ Duy thản nhiên nói: "Tao đã nói là giao dịch, vậy thì phải là giao dịch. Về phần mày... có lẽ sau này tao sẽ cho mày ra ngoài." Freddy ngẩn người: "Anh nói... cho em ra ngoài? Cho em đi ra khỏi nơi ma quái này?" Đỗ Duy trả lời: "Tao không bao giờ nói dối." Freddy đã khóc... Nó lau nước mắt và nói: "Đây là điều tuyệt vời nhất mà em từng nghe trong đời. Hãy nói cho em biết, phương pháp giao dịch là gì?" Đỗ Duy hạ thấp người, dùng giọng khác thường nói: "Trước hết, mày phải nhìn vào mắt của tao..."