Lúc này, Đỗ Duy và The Nun đang đối mặt với nhau, nếu không nhìn thấy khuôn mặt của nó, chắc hẳn người ta sẽ nghĩ rằng đây là sự kết hợp giữa bác sĩ và bệnh nhân.
Đỗ Duy chậm rãi hút một điếu thuốc, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào The Nun.
Cái loại cảm giác áp lực đến nghẹt thở này khiến hắn rất khó chịu, rất muốn chạy trốn ra ngoài.
Nhưng khi hắn nhìn chằm chằm vào The Nun, hắn tinh ý phát hiện nó cũng đang chăm chú theo dõi mình.
Cho nên Đỗ Duy mới có thể bình tĩnh ngồi xuống, nhìn trực diện vào The Nun. Hắn đang suy nghĩ...
Tại sao The Nun vốn dĩ chỉ tồn tại trong cơn ác mộng lại đột nhiên xuất hiện ở lầu một nhà hắn? Là vì hiện tại mình vẫn đang ở trong mộng, hay là thủ đoạn mà Người Đuổi Quỷ dùng để hạn chế nó đã hoàn toàn mất đi hiệu lực?
Hơn nữa khi The Nun xuất hiện, nó không hề di chuyển.
Điều này thực sự làm trầm trọng thêm cảm giác áp lực khi cận kề cái chết. Đỗ Duy không nghĩ rằng sự tồn tại còn đáng sợ hơn cả ác linh này, ám ảnh mình bao lâu nay, chỉ là vì đến để làm khách trong nhà mình.
"Nó cuối cùng là muốn làm gì?"
Trong lòng hắn tự hỏi, nhưng phân tích thế nào cũng chẳng đưa ra được thông tin hữu ích nào. Nếu muốn giết mình, với khả năng của The Nun thì điều đó đơn giản một cách quá đáng.
Cánh tay phải ác linh hoá trước mặt nó chẳng khác gì một vật trang trí. Nếu không tìm thấy môi giới hoặc thứ gì đó có thể đối phó với nó, thì phản kháng chỉ là một trò cười.
Thế nhưng mà...
"Tại sao đến giờ nó vẫn chưa giết mình? Là vì không muốn làm, hay là không làm được?"
Đỗ Duy trong lòng lóe lên ý nghĩ này, nhưng hắn thiên về cái sau hơn.
Sau đó, hắn quay đầu lại nhìn chiếc đồng hồ cổ treo trên tường.
Kim đồng hồ không biết từ lúc nào đang rung lên bần bật, kim giờ, kim phút và kim giây đặt song song cùng một chỗ, đang cố gắng tiếp tục chuyển động, nhưng chúng dường như bị thứ gì đó kiềm chế chặt chẽ, rung bần bật mà chỉ vào mốc 12 giờ.
Annabelle trong khung tủ cũng mơ hồ xuất hiện vẻ giữ tợn, thân thể dần dần lõm xuống như thể đang bị một bàn tay vô hình nắm lấy.
Trong góc, một cái bóng mờ ảo dường như muốn lan rộng, nhưng hoàn toàn không thể tiến về phía trước dù chỉ một chút.
Khi The Nun xuất hiện trong nhà, những ác linh lập tức lâm vào giằng co.
Về phần ác linh do Elsa mang đến, không hề có chút động tĩnh nào, nó quá yếu.
Lúc này chiếc cân tiểu ly đã bắt đầu xuất hiện thay đổi.
Đồng hồ cổ, Annabelle và hai ác linh còn lại sẽ không chống cự được lâu.
Không sớm thì muộn cán cân tiểu ly sẽ nghiêng hẳn về một phía. Và khi khoảnh khắc đó đến, Đỗ Duy cảm thấy mình sẽ phải chết.
Tức là không nhìn thấy hình ảnh tử vong...
Đỗ Duy trầm mặc, hắn không có ý định rời khỏi căn phòng chết chóc này, cũng không từ bỏ phản kháng.
Lời nguyền của The Nun bắt nguồn từ chiếc đồng hồ cổ, nói chính xác là chiếc nhẫn có chữ val...
Vào đêm hôm đó, sau khi chạm vào chiếc nhẫn, Đỗ Duy lập tức gặp ác mộng về The Nun.
Đồng hồ cổ giống với nơi giam giữ chiếc nhẫn hơn, chẳng qua là về sau bị người thợ vô tình chạm vào khiến cho kết cấu xảy ra trục trặc, dẫn đến sự cố.
"Nếu có vấn đề về thời gian, thì rất có thể mình sẽ không trải qua hoàn cảnh này đến 6 giờ, mà là thời gian dài dòng buồn chán hơn..."
Đỗ Duy nói xong, lấy điện thoại ra liếc mắt một cái.
Thời gian vẫn là 12:03.
Lúc trước khi rời khỏi xe buýt, lập tức quỷ dị xuất hiện hiện tượng thời gian bị rối loạn, nên Đỗ Duy đã điều chỉnh lại thời gian một lần.
Và bây giờ, một tình huống tương tự dường như đã lại xuất hiện.
Những ác linh trong nhà đều là trọng lượng để duy trì sự cân bằng, chúng tự kiềm chế và đối kháng lẫn nhau.
Nhưng nếu thời gian kéo dài vô tận vào lúc này, thì quá trình kiềm chế, cân bằng và đối kháng nhau này sẽ là vô nghĩa.
Bởi vì dù có chiến đấu như thế nào đi chẳng nữa, theo thời gian trôi qua, The Nun cũng sẽ trấn áp toàn bộ.
...
“Nhưng mà nó lại bị ngăn cản. Điều này nằm ngoài sức tưởng tượng của mình, đây là một sơ hở...”
“Vậy nó không thật sự là The Nun...”
“Là The Nun ở trong cơn ác mộng...”
“Có thể hiểu là một đoạn ký ức...”
“Hoá ra nó đã luôn đi theo mình...”
“Mình không thể thoát khỏi nó...”
“Nhưng đêm nay mình sẽ được an toàn.”
...
Trong căn phòng ở tầng một.
Đỗ Duy lẳng lặng nhìn chiếc đồng hồ cổ quái dị.
Thực lực kinh khủng của The Nun nằm ngoài dự đoán của hắn, chính là tồn tại ở trong ác mộng, nhưng lại có thể từ trong mộng đi ra, can thiệp vào thực tại.
Ác linh trong nhà yếu ớt hơn The Nun trong ác mộng, đây là sự thật!
Nhưng chất lượng không sánh được thì có thể dùng số lượng để bù đắp.
"Mình có thể bổ sung thêm”
Đỗ Duy nói xong, thò tay nhặt chiếc mặt nạ màu trắng đeo lên mặt.
Ngay sau đó.
Ác linh nhập vào cơ thể!
Một loại cảm giác lạnh lẽo u ám lan toả khắp cơ thể, một cảm xúc hay giọng nói ngổn ngang nào đó dường như đang nỉ non trong đáy lòng.
“Hắn” không tự chủ được ngồi trên sô pha, thân thể như bị một ý thức khác đầy tà ác chiếm giữ, ác ý âm trầm mà nhìn vào The Nun đang ngồi đối diện.
The Nun cao lớn hơn Đỗ Duy một cái đầu.
Hơn nữa, “Đỗ Duy” còn dùng tay phải ác linh hoá chống cằm, tay kia chống đầu gối, lưng dựa vào sô pha, khí chất của hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Trông lịch lãm như một quý ông.
Lúc này Đỗ Duy không thể kiểm soát được cơ thể của mình, cách hắn quan sát xung quanh là từ góc độ của một khán giả. Khi đeo lên mặt nạ, Đỗ Duy vẫn duy trì trạng thái Quỷ Nhãn, tay phải cũng đang ác linh hoá.
Châm chọc ở chỗ, vốn có thể cảm nhận được ác linh, cánh tay phải ác linh hoá là át chủ bài của Đỗ Duy, nhưng sau khi ác linh nhập vào cơ thể đã bị mất đi khống chế, giống như không còn thuộc về hắn nữa.
Nhưng bây giờ, hắn không có thời gian để cân nhắc những điều này.
Bởi vì Đỗ Duy có thể cảm nhận rõ ràng chính mình đã lựa chọn đúng.
Cán cân tiểu ly đang từ từ cân bằng trở lại.
Cùng lúc đó, bóng đen trong góc dường như thoát ra khỏi một loại kiềm chế nào đó, bắt đầu chậm rãi lan tràn, Đỗ Duy đang ngồi trên ghế sô pha cũng bị bao trùm ở bên trong, nhưng khi đến gần The Nun nó liền dừng lại.
Đỗ Duy chỉ cảm thấy một loại ác ý nồng đậm đang quấn quanh cơ thể mình, làm thế nào cũng không thể xua tan đi được.
Hắn biết, đây là cái bóng đen vẫn luôn muốn giết chết chính mình.
Trên đỉnh đầu, những ngọn đèn bắt đầu lập loè nhấp nháy một cách điên cuồng, như thể chúng không thể chịu nổi sự cân bằng kỳ lạ này, các bóng đèn lần lượt nổ tung.
Các mảnh vỡ bắn tung toé...
Toàn bộ tầng một ngay lập tức chìm trong bóng tối.
Tất cả những gì hắn có thể nghe thấy chỉ là âm thanh ken két của kim đồng hồ cổ đang run rẩy khôi phục chuyển động.
Mà cái này biến hoá, cũng đưa đến ngăn được đánh vỡ (đọan này có lẽ liên quan đến cân tiểu ly thì phải, mà về cân tiểu ly hay *thiên bình theo VP thì đệ không hiểu về nó. Mấy đoạn về nó trong chap này đệ cũng k biết mình dịch có đúng k. Nên không biết miêu tả nó như thế nào, để sau đệ tham khảo các chương trước huynh dịch rồi sửa vậy @@)
Ngay sau đó, “kịch” một tiếng, giống như là một vật gì đó được mở ra.