Trong cơn mưa xối xả, nhiệt độ không khí giảm đi rất nhiều.
Vậy nên, sắc mặt của Đỗ Duy có chút tái nhợt, xách túi lên, vô cảm nhìn thi thể của Ryan.
Một đôi mắt vô cùng bình tĩnh, một bên trống rỗng và im lặng.
Nếu không nhìn bằng mắt thường thì về cơ bản là giống nhau.
Dưới trạng thái Quỷ Nhãn, Đỗ Duy cảm nhận rõ ràng, ác ý trên thi thể càng lúc càng mãnh liệt.
Thứ này rất giống như một ác linh, nhưng lại có gì đó khác.
Ác linh giết người, cần thoả mãn điều kiện: trước tiên là phát động môi giới, sau đó là rơi vào quy luật, cuối cùng khi tinh thần của người đó hoàn toàn bị cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng, ác linh sẽ ra tay đoạt mạng.
Đương nhiên, cái bóng kia hiển nhiên không phải ác linh bình thường, chỉ cần đáp ứng đủ điều kiện phát động, nó sẽ lập tức ra tay giết người, không cần môi giới gì cả.
Đối với những thứ có thực thể, Đỗ Duy đã cũng từng có kinh nghiệm giải quyết chúng.
Vì vậy, sau khi hắn và xác chết của Ryan nhìn nhau trong vài giây, bèn rút súng ra, nổ một phát vào đầu của xác chết.
Nhưng khi định bóp cò, Đỗ Duy suy nghĩ một chút, rồi từ bỏ ý định này.
Bây giờ, trong toàn bộ bệnh viện tâm thần, rất có thể không chỉ có một cái xác của Ryan. Nếu vụ nổ súng thu hút những thứ khác, sẽ khiến mọi thứ càng thêm rắc rối.
Điều mà Đỗ Duy ghét nhất là rắc rối, nên mỗi lần nổ súng hắn đều đảm bảo sẽ không tạo ra nhiều ảnh hưởng. Tình hình ở nhà của Alexis cũng vậy, lúc đó đồng hồ cổ xuất hiện khác thường, khiến cho cả căn phòng đều bị ảnh hưởng, im lặng chết chóc, âm thanh không thể truyền ra. Sau đó ngay cả lỗ đạn cũng bị hắn tìm vật che đậy.
Còn vụ nổ súng trên xe buýt, ừm... mọi người đã chết hết...
Nghĩ vậy, Đỗ Duy cất khẩu súng lục của mình và lấy con dao găm hình thánh giá màu bạc từ Andrew.
...
Rút con dao găm ra.
……
10 phút sau.
Đỗ Duy lau sạch con dao găm, đặt nó trở lại vỏ, cánh tay phải ác linh hoá dần trở lại bình thường.
"Đã lâu rồi mới mổ xẻ tử thi, chỉ cắt bỏ chân tay thôi, không ngờ lại mất nhiều thời gian như vậy".
Giọng điệu của hắn rất vô cảm. Giải phẫu thi thể không phải là quá trình phân chia thô bạo, cần phải có một số kỹ năng, nếu không con dao găm sẽ bị chặn lại bởi những sợi gân và khớp xương cứng.
"Nếu con dao găm này đủ dày và mạnh, trực tiếp chặt đầu sẽ càng tốt..."
Thở dài chán nản, Đỗ Duy liếc nhìn thi thể trong trạng thái Quỷ Nhãn, sau khi chắc chắn rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra, hắn mới quay người đi về phía tháp đồng hồ.
Chân tay của Ryan đã bị cắt bỏ, không biết đã bị ném ở đâu.
Đột nhiên, đầu của xác chết run lên.
Nhưng nó chỉ giới hạn ở điều này, không có tay chân, nó không thể di chuyển và thậm chí không thể lăn đi lăn lại.
Mà vào lúc này, đám người James cũng đã vào bệnh viện tâm thần.
Tốc độ của họ không nhanh như Đỗ Duy nghĩ, bởi vì dọc đường họ đã gặp vài xác chết.
Sau khi giải quyết một vài xác chết, 3 người họ đã mơ hồ đoán được quy luật.
Xác chết không phải là ác linh, mà giống như kết quả của việc bị thứ gì đó cực kỳ tà ác ảnh hưởng.
Chúng rất hung dữ và đầy ác ý đối với người sống.
May mắn thay, sau khi những xác chết này bị chặt đầu sẽ không còn động tĩnh gì nữa. Bằng không, rất có thể 3 người đã tiêu đời, nếu còn ở lại đây.
"Không biết anh Đỗ Duy giờ thế nào rồi. Anh ấy đã vào bệnh viện được một thời gian, có thể đã đối đầu với những xác chết kỳ lạ này."
James hơi lo lắng, ông ta không thể liên lạc được với anh chàng Người Đuổi Quỷ mới này khi smartphone đã mất tín hiệu.
Harry, người đi theo ông ta, nghe thấy điều này, và nói bằng giọng điệu phức tạp: "Những ác linh trong gia đình anh ta không có một con nào đơn giản. Vậy mà anh ta vẫn sống, làm sao có thể chết trong tay mấy xác chết yếu nhớt này."
Homill đồng tình, nói: "Quả thực, anh Đỗ Duy tạo cho cháu cảm giác huyền bí. Anh ấy lạnh lùng hơn tất cả chúng tôi rất nhiều, thành thật mà nói, cháu có chút sợ người đàn ông này."
James lắc đầu và nói: "Anh ấy là đồng nghiệp của chúng ta, không có gì phải sợ, khi vấn đề này được giải quyết, cháu và Harry sẽ đóng ở New York. Tạo mối quan hệ tốt với anh ấy, sẽ giúp cháu rất nhiều về sau."
……
5:50, chiều.
Mưa vẫn đang rơi xối xả, càng lúc càng to, nước ngập sâu con đường trong Bệnh viện Tâm thần Hill.
Rõ ràng, hệ thống thoát nước ở đây không tốt.
Đỗ Duy đứng dưới tòa tháp chuông mang đậm phong cách giáo hội, vô cảm nhìm chằm chằm cửa ra vào.
Cửa rất cao, kích thước khoảng 4 mét, được chạm khắc các thiên thần, vương miện gai và các hoa văn khác.
Trời mưa to, nhìn cánh cửa này, cứ có cảm giác quái quái.
Thực ra hắn đã đứng ở cửa mấy phút rồi, lí do vẫn chưa vào là vì trong trạng thái Quỷ Nhãn, hắn lại nhìn thấy cái chết của mình.
Khác với trước đây, cảnh tượng mà Đỗ Duy nhìn thấy lần này giống như một lời cảnh báo sớm.
Hắn nhìn thấy, vừa mở cửa bước vào, đầu liền rơi xuống, phụt máu, thậm chí không kịp phản ứng, vô cùng đáng sợ.
"Có ác linh trong tháp đồng hồ sao? Chỉ cần mở cửa, sẽ chết? Không có giải pháp?"
Đỗ Duy thầm nhủ, bắt đầu nghĩ cách.
Thực ra hắn không biết nhiều về khả năng nhìn thấy hình ảnh cái chết của mình trong tương lai này.
Điều duy nhất rõ ràng là khả năng này nên liên quan đến chiếc đồng hồ cổ.
Dường như là một loại dị thường nào đó trong trạng thái Quỷ Nhãn, nhưng nó hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của Đỗ Duy.
Chỉ là, mỗi lần điều này xảy ra, điều là khi Đỗ Duy đã bước một chân vào chỗ chết.
"Thật là khó hiểu..."
Đỗ Duy có chút khó hiểu, tuy rằng mở cửa bước vào sẽ chết, không cách nào phá giải, nhưng muốn tránh cũng rất dễ, không đi vào là được.
Chỉ vì chuyện này, đã xuất hiện cảnh chết chóc, không phải là hơi quá xa xỉ...
Hắn đã từng nhìn thấy cảnh chết chóc này 3 lần, 2 trong số đó liên quan đến bản thân hắn, và một liên quan đến Alexis.
Dù sao mỗi lần nhìn thấy đều là cảnh tượng hung hiểm dị thường, thậm chí có thể phân tích ra một số quy tắc hay thông tin.
Nhưng lần này, ngoài sự nguy hiểm ở tháp đồng hồ, hắn sẽ chết ngay khi mở cửa bước vào.
Mà lúc này, Đỗ Duy cau mày, hắn phát hiện một việc.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, cảnh tượng cái chết của hắn vẫn chưa kết thúc. Cánh cửa mở tung, xác của hắn nằm trên mặt đất, đầu lăn ở một bên, máu lênh láng khắp nơi.
Nhưng một lúc sau, cơ thể của hắn bỗng run lên.
Còn cái đầu lăn ở một bên, nét mặt trở nên khá kỳ quái, bỗng nở một nụ cười quái dị.
Đột ngột, xác chết đứng dậy, vươn tay nâng cái đầu lên, thản nhiên đặt lại vị trí cũ.
Sau đó, khí chất cả người lập tức thay đổi, lạnh lùng đến đáng sợ, như thể đổi thành một người.
Sau đó, thân thể cứng ngắc, bước từng bước vào tháp đồng hồ.
Khoảnh khắc cuối cùng của khung cảnh tượng, Đỗ Duy nhìn thấy xác chết của mình đã đến trước một bức tranh được che bởi một tấm vải, rồi vén lên.