Đỗ Duy nhíu mày nhìn bệnh nhân tâm thần Ryan ở phía trên, trực tiếp lấy ra cái zippo có thể đối phó với ác linh.
Tách ……
Không đánh ra lửa...
Chiếc zippo là do cha Tony đưa, lúc đó ổng nói cái zippo này là thứ có thể đối phó với ác linh, nhưng nếu không có ác linh, thì không thể đánh ra lửa.
Đến tay của Đỗ Duy, ngoại trừ vài lần tiếp xúc gần với ác linh và sử dụng nó, trong hầu hết trường hợp, nó được sử dụng như một ngọn đèn cảnh báo.
Mà lúc này, trong trạng thái Quỷ Nhãn, Đỗ Duy không phát hiện bất kỳ dị thường nào trên người của Ryan, zippo cũng không đánh ra lửa, có thể xác định đối phương quả nhiên là người.
Vậy thì, cái xác của Ryan mà hắn đã mổ xẻ trước đó, chắc chắn là một dị vật xuất hiện sau khi trời tối.
Lúc này, đứng ở trên đầu cầu thang, Ryan mặc áo bệnh nhân thúc giục: "Này, tại sao anh không trả lời tôi? Mau về phòng đi."
Đỗ Duy nghe vậy, nghĩ tới đây, cất zippo đi, bình tĩnh nói: "Xin phép được cắt ngang, tôi không phải bệnh nhân, mà là bác sĩ, thực ra chúng ta là đồng nghiệp."
Để giao tiếp với bệnh nhân tâm thần, trước hết hãy để họ chấp nhận bạn và giảm bớt sự phản kháng.
Cách tốt nhất là hòa nhập vào thế giới quan của họ.
Ryan sửng sốt một chút, sắc mặt chuyển thành vô cùng kinh ngạc: "Đồng nghiệp? Anh cũng là bác sĩ? Thật tuyệt, bệnh viện tâm thần này rốt cuộc có người mới tới."
Đỗ Duy nói: "Bác sĩ trước đâu?"
Ryan trả lời: "Tôi không biết, trước đây tôi thường thấy họ, và một số bệnh nhân lang thang trên hành lang, nhưng giờ họ đã biến mất, có lẽ họ đã được xuất viện."
Đỗ Duy gật đầu, theo thế giới quan của Ryan, bản thân anh ta cũng là một bác sĩ, có bản lĩnh vững vàng.
Chỉ là, hắn đi tới đi lui trong bệnh viện tâm thần, mà chưa một lần gặp chuyện, quả là kỳ tích.
Vì vậy, Đỗ Duy bước tới nói: "Anh có thể nói cho tôi biết công việc gần đây của anh được không? Tôi mới đến bệnh viện, vẫn chưa nắm rõ tình hình."
Ryan cảnh giác nói: "Việc của tôi chỉ báo cáo với viện trưởng. Tôi không thể nói cho người khác biết. Tuy rằng anh cũng là bác sĩ nhưng chúng ta bình đẳng."
Đỗ Duy lắc đầu nói: "Anh sai rồi. Tôi là chủ nhiệm mới tới, là cấp trên của anh, anh nên báo cáo công tác với tôi."
Ryan chế nhạo nói: "Làm sao chứng minh anh là tân giám đốc? Anh có bằng chứng sao?"
Đỗ Duy suy nghĩ một chút, lấy giấy chứng nhận tư cách Người Đuổi Quỷ của mình ra, quơ quơ trước mặt Ryan.
"Cái này không phải sao?"
Đánh lừa một bệnh nhân tâm thần, không hề khó với Đỗ Duy.
Khi Ryan nhìn thấy giấy chứng nhận của Đỗ Duy, vẻ mặt của anh ta lập tức nghiêm túc hơn: "Xin lỗi chủ nhiệm, tôi hiểu lầm anh, xin anh đừng để ý. Thực ra tôi là một bác sĩ rất chuyên nghiệp, trình độ chuyên môn của tôi cao hơn nhiều những người khác."
Đỗ Duy hừ một tiếng, nói: "Chuyện này tôi đã hiểu. Tôi sẽ cân nhắc việc thăng chức cho anh trong tương lai. Phó chủ nhiệm được không?"
Ryan ngạc nhiên nói: "Thật sao? Tôi thật sự có thể làm phó chủ nhiệm sao?"
Đỗ Duy cười nói: "Đương nhiên có thể, nhưng tiền đề là anh phải trả lời câu hỏi của tôi trước."
Ryan nói với nụ cười trên môi: "Dạ chủ nhiệm, tôi sẽ kể cho anh nghe tất cả kinh nghiệm làm việc của mình."
“Trước hết, tôi sẽ tiến hành tư vấn tâm lý cho bệnh nhân vào mỗi sáng, cho họ uống thuốc đúng giờ, giám sát bữa ăn, theo dõi tiến triển của họ. Sau đó đến trưa, tôi sẽ đưa bệnh nhân đến cầu nguyện với Chúa.”
"Buổi tối, tôi sẽ kiểm tra trong tòa nhà xem có ai lẻn ra ngoài không. Nếu có, tôi sẽ báo cho viện trưởng vào ngày hôm sau."
Đỗ Duy nghe xong, nhíu mày hỏi: "Vậy còn những người lẻn ra ngoài? Sau này có gặp lại không?"
Ryan suy nghĩ một chút rồi nói: "Không, tất cả đều đã xuất viện."
Vừa nói, họ vừa bước lên tầng hai.
Ryan lúc này đột nhiên nghiêng đầu nói: "À đúng rồi, tôi sựt nhớ tới một chuyện. Tôi nghi ngờ viện trưởng bị bệnh tâm thần."
……
Ở một chỗ khác.
Trong cơn mưa lớn, bầu trời tối đen đến rợn người.
Ba người James cũng đến dưới tháp đồng hồ.
Nhưng bọn họ không đi vào ngay, mà dừng ở trước cửa, vẻ mặt mọi người đều rất căng thẳng.
Dù không biết bí mật của tháp đồng hồ, nhưng họ tin tưởng vào khả năng của Đỗ Duy.
Người Đuổi Quỷ mới này, thực sự mạnh hơn họ rất nhiều ở một vài phương diện.
Ngay cả Harry, người có tiếng bởi sự điềm tĩnh của mình, cũng không thể đạt được độ nhạy bén và bình tĩnh vào thời khắc khủng khiếp ấy như của Đỗ Duy.
Một người vốn đã vào bệnh viện tâm thần, hẹn gặp nhau ở tháp đồng hồ, khó mà tới sau họ được.
Vì vậy, vào lúc này 3 người James cảm thấy rằng Đỗ Duy nên ở trong tháp đồng hồ.
Nhưng nếu là như vậy, không có khả năng, hắn không ra hiệu cho người khác.
Ví dụ, bật đèn, hoặc đợi ở cửa...
Nhưng hiện giờ, James và những người khác vẫn chưa tìm ra dấu hiệu nào.
Đó là lý do tại sao họ đứng ở ngưỡng cửa, do dự.
Thấy vậy, Homill không khỏi nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta có vào không?"
James lắc đầu, nghiêm túc nói: "Có gì đó không đúng, chú phải nghĩ đã."
Nói xong quay đầu nhìn Harry sắc mặt hơi tái nhợt, hỏi: "Cậu phát hiện được gì chưa?"
Trong đội 3 người này, James là người có đầu óc, cũng là Người Đuổi Quỷ dày dặn kinh nghiệm nhất, còn Harry có nhiều khả năng đi vào trạng thái Quỷ Nhãn hơn những Người Đuổi Quỷ thông thường. Vậy nên trong hầu hết trường hợp, ông ấy thường suy xét những thông tin do Harry cung cấp.
Harry nghe thấy lời của James, liếc nhìn ông ta, và nói một câu rất tối nghĩa: "Tôi cảm thấy có ác ý khủng khiếp xung quanh mình, nhưng không biết tại sao, lại không thể đi vào trạng thái Quỷ Nhãn. Cứ như, ác ý chưa đạt tới giới hạn để dùng Quỷ Nhãn vậy."
Nghe vậy, James nghiêm túc hỏi: "Ý của cậu là có ác linh?"
Harry nói một cách không chắc chắn: "Không loại trừ khả năng này."
Homill cũng nhắm mắt lại, cố gắng tìm ra loại ác ý mà Harry nói.
Nhưng so với Harry tương đối nhạy bén, cô không cảm nhận được ác ý đó, nhưng theo bản năng cảm thấy có chút khó chịu.
Vì vậy, cô nói: "Cháu nghĩ chúng ta nên tin tưởng anh Đỗ Duy, nhưng cháu luôn cảm thấy mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy."
James suy nghĩ một chút, nói nhỏ: “Đúng vậy, nếu là anh ấy, hẳn là không thể làm ra loại chuyện cẩu thả như thế này. Bằng không, hắn đã không thể đối kháng ác linh lâu như vậy, thậm chí còn đoạt lại thân thể từ trong tay của ác linh."
"Harry đã cảm thấy có điều gì đó không ổn, vậy chắc chắn anh ấy tới trước chúng ta, cũng sẽ gặp rắc rối. Hoặc cậu ấy đã giải quyết, hoặc đã rời đi."
Sau khi suy nghĩ về nó, James do dự nhìn cánh cửa trước mặt.
Ông muốn mở cửa để xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng phát hiện của Harry khiến ông khó mà quyết định.
"Nhưng nếu Đỗ Duy không đi vào, anh ấy cũng nên cảnh cáo cho chúng ta, không thể cứ như vậy rời đi."
Harry ở bên cạnh nghe vậy, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ anh ấy đã phát tín hiệu, nhưng chúng ta không phát hiện ra?"