Hắn cùng lão cha không ở chung một chỗ, mà ở tại gần vệ sở trong quân đồn, trong nhà còn có một vị thê tử.
"Ngươi đi theo ta."
Từ Bân chau mày, sắc mặt không vui.
Hai người tới kho vũ khí của vệ sở, sau khi bàn giao với lại viên phụ trách trông coi, liền đến nhà kho chuyên cất đặt cung tiễn.
"Ngươi dùng để săn thú ư?"
Từ Bân nói: "Thông thường mà nói, trước khi chính thức được phân phối sở thuộc, sĩ tốt không thể tự mình nắm giữ binh khí. Bất quá, vừa vặn ta không cần cung tiễn, chưa xuống được danh ngạch quan kỳ, ngươi cứ tạm lấy dùng đi."
Hắn ngừng lại: "Mặt khác, ta bận rộn nhiều việc, về sau không có việc gì khẩn yếu, ngươi cứ tìm cấp trên của mình."
Ý trong lời lẽ của hắn rất rõ ràng, hắn giúp lấy cung tiễn, về sau đừng lại đến phiền hắn.
"Vâng, Tam Thạch ghi nhận sự giúp đỡ của Từ kỳ quan."
Trần Tam Thạch cũng không phải người thích làm phiền kẻ khác.
Chỉ là vì tăng tiến bản thân, không thể không mặt dạn mày dày làm như vậy.
Lại viên mở khóa, đẩy ra cửa chính nhà kho.
Từ Bân thì là sau khi giao phó xong liền đi, để Trần Tam Thạch tự mình chọn lựa.
Trong kho phòng trên ván gỗ, treo đầy ắp một bức tường cung.
Cung tiễn chế thức của quân đội Đại Thịnh, đại bộ phận có hai loại hình.
Tiểu hơi cung và Đại hơi cung.
Đại hơi cung còn được gọi là Khai Nguyên cung.
Trong đó sức kéo, từ bốn lực đến hai thạch đều có.
Lại viên phụ trách trông giữ nhà kho nói: "Ngươi có thể kéo cung nặng bao nhiêu thì lấy cung nặng bấy nhiêu, sau đó sẽ cấp cho ngươi nguyên bộ hai mươi mũi tên và một túi đựng tên."
"Bất quá, cung tiễn chế thức nặng nhất ở đây, cũng chỉ là Nhị Thạch cung."
"Những cây cung nặng hơn nữa, đều là các võ quan mới có thể dùng, cần tự mình đến xưởng rèn đúc của quân đội để đặt làm."
"Bất quá, người bình thường cũng không cần đến."
Hắn mắt thấy Trần Tam Thạch đem cây cung lớn nhất ở nơi hẻo lánh nhất gỡ xuống, vội vàng nói: "Ai ai ai, ngươi làm gì vậy, kia là Nhị Thạch cung nặng nhất đấy."
"Ta muốn chính là Nhị Thạch cung."
Dựa theo số liệu của Trần Tam Thạch, hắn có thể nhẹ nhõm kéo được cung một thạch, chứ không phải "chỉ" có thể kéo cung một thạch.
Có thể nhẹ nhõm kéo ra, cho thấy lực khí của hắn vượt xa mức đó.
Hắn ước chừng Nhị Thạch cung không sai biệt lắm có thể kéo mở, dù sẽ tốn sức đôi chút.
Nhưng nghĩ đến sau khi tập võ lực khí lại không ngừng tăng tiến, vẫn là sớm lấy cây cung nặng một chút tương đối tốt, tránh cho vài ngày sau lại phải đổi cung mới.
"Hai thạch?"
Lại viên nhìn từ trên xuống dưới bộ quần áo của người tuổi trẻ trước mắt, rõ ràng hắn không phải quan võ.
Hắn vội vàng nói: "Đừng làm càn! Ta cũng nhắc nhở ngươi, bên ngoài có sân tập bắn, phải bắn trúng bia ngắm cách sáu mươi bước trở lên mới được mang đi."
"Không vấn đề."
Trần Tam Thạch không nói nhiều, trực tiếp đi vào sân tập bắn bên ngoài nhà kho.
Hắn cầm cung tên trong tay, một mặt xem xét kỹ lưỡng, một mặt quen thuộc cảm giác của cây cung.
Cây cung này là Khai Nguyên cung nặng nhất, dùng tử trúc phẩm chất đặc biệt làm cốt, gỗ lâu năm làm cánh cung, sừng trâu và gỗ cứng làm dây cung, kết cấu so với phản khúc cung phức tạp hơn không ít.
Hắn giương cung lắp tên, phát giác sau hai ngày khổ luyện, lực khí lại có sự tăng trưởng rõ rệt.
Hiệu quả việc tập võ lại nhanh chóng đến thế ư?
Khó trách đối với cơ thể con người tiêu hao lớn đến vậy.
Nhị Thạch cung, cũng chính là ba trăm cân.
Trần Tam Thạch cắn răng, cơ bắp sau lưng phối hợp cùng cơ bắp cánh tay đồng loạt phát lực, trên trán đều nổi gân xanh, tra tên vào cung, chậm rãi kéo căng dây cung.
"Ong ——"
Âm thanh hùng tráng vang lên.
Cung như sấm sét, mũi tên như chớp giật!
"Bành ——"
Gần như trong khoảnh khắc, mũi tên liền cắm phập vào bia ngắm, phát ra một tiếng vang thật lớn, trực tiếp để lại một lỗ hổng lớn trên bia ngắm dày hơn hai tấc, sau đó rơi xuống mặt đất xa xa.
"Hồng tâm?!"
Lại viên vội vàng vội vã chạy vào sân tập bắn, nhìn lỗ thủng trên bia ngắm, kinh ngạc nói: "Bảy mươi bước, Nhị Thạch cung, hồng tâm?!"
Trần Tam Thạch lần đầu thể nghiệm trọng cung, chính hắn cũng bị cảm giác sức mạnh kinh người này làm cho giật nảy mình.
Nếu dùng cây cung này để bắn người, chỉ sợ mặc áo giáp thông thường cũng không đỡ nổi!
"Ngươi là người mới đến, vừa mới bắt đầu tập võ sao?"
Lại viên nhặt tên xong liền chạy về đến: "Còn chưa bắt đầu Luyện Huyết, liền có thể kéo Nhị Thạch cung, Từ Bân lại có người đồng hương như vậy ư?"
Trần Tam Thạch hỏi: "Hiện tại ta có thể cầm đi chứ?"
"Được, được."
Lại viên gật đầu như giã tỏi: "Ngươi lại đây, ta cho ngươi thêm hai mươi mũi tên."
"Trước hết nói rõ ràng với ngươi, không phải trong thời chiến, hư hao thì phải bồi thường, một mũi tên năm mươi văn, dùng ít đi chút."
Trọng cung, tự nhiên phải đi kèm tên nặng.
Giá cả cũng sẽ đắt hơn tên thông thường.
Trần Tam Thạch vừa bắn một mũi tên, liền rõ ràng cảm giác được độ thuần thục đã tăng lên rõ rệt.
【Kỹ nghệ: Bắn tên (tinh thông)】
【Tiến độ: (230/500)】
【Hiệu dụng: Thể chất cung thủ bẩm sinh, nhẹ nhõm kéo cung một thạch, trong vòng bảy mươi bước, trong nháy mắt bắn ba phát đều trúng mục tiêu】
Cộng thêm tích lũy của mấy ngày trước đi săn, độ thuần thục đã gần một nửa.
Có trọng cung, tiếp theo hẳn là không cần quá lâu liền có thể tiến đến giai đoạn kế tiếp.
"Đói quá!"
Trần Tam Thạch nửa ngày nay thể lực tiêu hao quả thực quá lớn, một cái bánh bột ngô làm sao đủ no, hắn dứt khoát vác cung tên về nhà.
Vệ sở quân kỷ tan rã.
Huống hồ các binh sĩ lại ở tại các thôn trang gần quân đồn, mỗi ngày sau khi báo danh xong, tùy thời đều có thể về nhà.
Trần Tam Thạch hiện giờ ngay cả biên chế cũng chưa có, lại chẳng ai nguyện ý quản hắn.
Khi gần đến thôn Yến Biên, bộ trang bị áo giáp lam đỏ và mũ nón quân sĩ của hắn khiến các hương thân chú ý.
"Ta cứ thắc mắc hai ngày nay không gặp người, thì ra ngươi đã làm quân hộ."
"Đừng nói, Tiểu Thạch mặc bộ y phục này, quả thực trông rất có khí phách."
"Oai phong thì oai phong, bất quá ta e rằng hắn sẽ không có mấy ngày yên ổn."
"Lại Tử đầu, ngươi thật đáng chết!"
"A, các ngươi không tin ư? Không tin cứ đợi mà xem!"
...
Nghe vậy Trần Tam Thạch dừng bước chân, đi đến trước mặt một người đàn ông trung niên đầu hói tóc dài lởm chởm, mở miệng nói: "Lại Tử thúc, lời ấy của thúc có ý gì?"
Lại Tử ngó nghiêng trước sau, rồi hạ giọng: "Ta nghe Nhị Cẩu cùng mấy tên đó nói, đệ đệ Tần Hùng chuẩn bị giết ngươi đấy."
"Tần Phong?"
Vẫn là tìm tới cửa sao?
Trần Tam Thạch chẳng hề cảm thấy bất ngờ, đồng thời cũng không sợ.
Hắn có thân phận quân hộ, trong tình huống không có chứng cớ đối phương tuyệt đối không có khả năng tự tiện đả thương người khác.
Huống hồ bây giờ chiến sự không ngừng.
Trong thời bình và thời chiến, địa vị của quân hộ hoàn toàn khác biệt.
Tuyệt đối không có lý do làm tổn thương quân hộ, chẳng khác gì đối địch với triều đình.
Huống hồ Tần Phong cũng không phải một kẻ quyền cao chức trọng, bằng không ca ca hắn cũng không cần cả ngày dốc sức kiếm tiền nuôi hắn tập võ, cùng lắm là dùng thủ đoạn phía sau lưng.
"Tạ ơn Lại Tử thúc nhắc nhở."
Trần Tam Thạch bước nhanh đi vào trong.
Vừa tiến thôn, hắn đã nhìn thấy mấy tên lưu manh dưới trướng Tần Hùng chạy đi báo tin.
...
"Nhị ca!"
"Trần Tam Thạch đã về thôn, bất quá..."
Thiên Nguyên võ quán.
Tần Phong thu hồi trường kiếm trong tay, liếc mắt rồi lạnh lùng nói: "Bất quá cái gì?"
"Hắn mặc trên người y phục của lính tráng."
Tên lưu manh nói: "Ta nghe được, hai ngày nay hắn hình như đi tòng quân, khoác trên mình bộ y phục ấy, chúng ta không tiện ra tay trực tiếp đúng không?"
...
Tần Phong nhắm mắt lại hít sâu một hơi, áp chế bực bội.
Theo những gì hắn tìm hiểu, tên thợ săn họ Trần kia là kẻ duy nhất có thực lực và khả năng khiến ca ca hắn mất tích.
Vốn định bắt được hắn rồi chặt một tay, ép hỏi tung tích của huynh trưởng mình rồi mới tính, kết quả...
"Không ngờ lại đi làm quân hộ."
Triều đình Đại Thịnh chính là lúc chiến loạn không ngừng, hắn bất quá chỉ là một đệ tử võ quán, chém giết quân hộ giữa đường đường hoàng là muốn tìm cái chết.
"Không được, không thể để hắn tập võ!"
Tần Phong bỗng nhiên như gặp đại địch: "Tên tiểu tử này trước kia là tên thư sinh mười ngón không dính nước bùn, kết quả khi cầm cung tên lên thì lập tức có kế sinh nhai, nền tảng cơ thể không tồi."
"Thật sự để hắn trở thành võ tốt, đợi thêm một thời gian lại có thành tựu, ta chẳng phải là tự thêm khó khăn cho mình ư?"
"Không thể để hắn xuôi gió xuôi nước, tuyệt đối không thể."