Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Túng Tình Đô Thị

Chương 24: Chẳng qua là ngẫu nhiên

Chương 24: Chẳng qua là ngẫu nhiên


Tiêu Vân lén đọc suy nghĩ trong đầu Trương Hảo, phát hiện ra dù đang ngồi cùng mình nhưng trong đầu cô ta lại luôn có hình ảnh của lão già Trần Nhược Thủy kia.
“Đi làm rõ xem thuật đánh bài của thằng nhóc đó là như thế nào, lúc cần thiết cũng không tiếc phải hy sinh nhan sắc!”
Trong đầu Trương Hảo lóe lên những lời Trần Nhược Thủy đã nói với cô ta.

Tiêu Vân cuối cùng cũng biết được mục đích Trương Hảo hẹn hắn ra đây. Hắn thể hiện thần uy trong sòng bạc Trần Nhược Thủy mở, thắng được cả người trông sòng bài của lão, mặc dù đã đồng ý là sau này sẽ không quay lại nữa, nhưng có vẻ Trần Nhược Thủy vẫn không yên lòng. Dù sao thì giữa hai người có mối hận cướp người yêu, nên bất kể là ai cũng không muốn đối đầu với một cao thủ cờ bạc, vì vậy nên Trần Nhược Thủy mới yêu cầu Trương Hảo đến tìm hắn để làm rõ ngọn nguồn.
Hắn có thể nhìn ra được trong đầu Trương Hảo sau khi hiện lên mệnh lệnh của Trần Nhược Thủy cũng có chút u oán, dường như việc Trần Nhược Thủy có được con người cô ta xong lại không coi trọng khiến cô ta cảm thấy ủy khuất.
Đáng đời! Tiêu Vân thầm mắng trong lòng. Đàn ông có tiền chẳng phải đều như vậy sao? Trước khi có được cô, chúng như đám ruồi nhặng, bay vo ve quanh cô, lúc có được rồi, chúng nhàn cô thấy chán ghét như nhìn đám ruồi nhặng vậy. Bây giờ đã hối hận chưa? Muộn rồi!
Trương Hảo ơi Trương Hảo, trên đời này chỉ có tôi đối xử thật lòng với cô thôi, nhưng cô lại khiến tôi tổn thương sâu sắc đến như thế này!
Tiêu Vân nghĩ vậy trong lòng nhưng cũng không thể hiện điều gì khác thường ra ngoài.

- Thế à? Tôi cũng không nhớ nữa.
Tiêu Vân thản nhiên nói.
- Quan trọng như vậy mà anh cũng quên rồi ư? Không được, nhất định phải phạt anh!
Trương Hảo cười yểu điệu, tức giận trách:
- Phạt anh uống cạn chén này!

Biết rõ mục đích của Trương Hảo rồi, Tiêu Vân càng nhìn càng thấy ghê tởm. Trong lòng đang nghĩ tới người đàn ông khác mà lại có thể vui đùa đến mức này với mình.
Nhưng Tiêu Vân cũng không vội lật tẩy cô ta, hắn muốn xem người phụ nữ này rốt cuộc còn diễn trò đến mức nào.
Tiêu Vân mỉm cười, nâng ly rượu lên uống cạn.
Trương Hảo lại yêu cầu phục vụ rót thêm cho Tiêu Vân một chén, chăm chú nhìn Tiêu Vân, ánh mắt long lanh như thể có thể chảy nước ra được. Cô đột nhiên nói với giọng ai oán:
- Tiêu Vân, em biết anh trách em, nhưng anh biết không, thực ra em làm vậy cũng đều là vì anh.
- Vì tôi?
Tiêu Vân sững sờ. Trương Hảo nói vậy, khiến cho người có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác như hắn cũng có cảm giác chóng mặt. Người phụ nữ này rốt cuộc muốn nói gì?
- Đúng vậy, A Vân! Hoặc là nói, vì hai người chúng ta. Dù em không biết anh làm thế nào mà phát đạt vậy, nhưng em buộc phải nói điều này với anh. Lúc đó em làm như vậy là muốn lừa lão già kia một khoản tiền, sau đó lại đá lão, như thế em với anh có thể sống cùng nhau một cuộc sống tốt hơn rồi. Chúng ta sẽ không phải chịu khổ nữa, em không muốn một mình anh cố gắng khổ cực như vậy.
Lý do hay thật đấy, trong lòng Tiêu Vân thầm nói.
Trương Hảo lại nói tiếp:
- Bao năm nay, anh đối xử với em tốt như vậy, em đều khắc ghi trong lòng. Cứ nghĩ đến việc anh không cần em nữa, tim em rất đau. A Vân, anh thực sự không thể tha thứ cho em sao?
Trương Hảo nói xong, mắt long lanh như muốn khóc.
Tiêu Vân không thể không khâm phục khả năng diễn xuất của người phụ nữ này, đến lý do như vậy mà cô ta cũng nghĩ ra. Tiêu Vân vẫn nhớ rõ ngày hôm đó, Trương Hảo tuyên bố chia tay với hắn, ánh mắt kia tuyệt tình đến thế nào. Cũng chính vì ánh mắt đó mà Tiêu Vân đã quyết định đi tự tử.
- Cô biết không, chính lúc cô đưa tôi hai ngàn tệ đó, tuyên bố kết thúc chấm dứt tình cảm năm năm của chúng ta, tôi vì cô mà đã đi tự tử...
- Hả?
Trương Hảo kinh sợ kêu lên, nắm lấy tay Tiêu Vân:
- A Vân, anh không sao chứ?
Trong lòng cô ta vẫn đang nghĩ: Hắn tự tử ư? Sao lại không chết chứ? Chết rồi có phải đỡ phiền tới mình như thế này không. Cái tên khốn kiếp này đúng là vẫn vô dụng như trước, đến tự tử mà cũng không biết!
“Người phụ nữ này đúng là tuyệt tình! Nếu như không phải Diêm Vương lúc đó tò mò thì chắc mình đã hóa thành tro bụi rồi! Có lẽ mỗi lần nghĩ đến cái tên Tiêu Vân, cô ta sẽ khinh bỉ mà chửi một câu: Đồ ngu, đáng đời!”
Tiêu Vân nghĩ trong lòng như vậy nhưng lại nói:
- Cho dù tôi có tha thứ cho cô thì thế nào chứ? Giờ cô cũng là người phụ nữ của người khác rồi.
- Không, A Vân.
Trương Hảo ngắt lời hắn:
- Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu. Em đã lừa được của lão già đó một khoản tiền rồi, em có thể lập tức đá lão ta, chúng ta cao chạy xa bay, đến một nơi không ai có thể tìm thấy chúng ta. Em biết bây giờ anh đánh bạc rất giỏi, cộng thêm số tiền này nữa, chúng ta đi đâu mà chẳng được.
Nói đến đây, Trương Hảo làm bộ như vừa tự nhiên nhớ tới, hỏi:
- Đúng rồi, A Vân, kỹ năng đánh bạc giỏi như vậy của anh rốt cuộc là thế nào? Trước kia em chưa từng nghe anh nói anh biết đánh bạc mà.
Đến rồi! Tiêu Vân cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tự nhiên như vậy:
- Chẳng qua là ngẫu nhiên thôi!








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch