Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Túng Tình Đô Thị

Chương 27: Cô thứ bao nhiêu?

Chương 27: Cô thứ bao nhiêu?


- Em nói gì? Thằng nhãi đó mà là bạn trai của con gái Tổng giám đốc Đường Quân Tập đoàn Thiên Duyệt?
Một lão đầu hói bụng phệ tầm ngoài sáu mươi đang nhìn Trương Hảo với vẻ mặt kinh ngạc, không biết là đang nghĩ điều gì.
- Đúng vậy, Tổng giám đốc Trần, cô gái đó tên là Đường Khả Tâm, chính miệng cô ta thừa nhận như vậy.
Trương Hảo thận trọng nói. Mặc dù đã là người phụ nữ của lão, nhưng Trương Hảo vẫn không thay đổi cách xưng hô với lão, ở trước mặt lão ta vẫn luôn có cảm giác bị chèn ép.
- Đường Khả Tâm? Chính là một trong tam tú Tân Hải Đường Khả Tâm?
- Đúng vậy.
Trương Hảo khẽ gật đầu.
- Nói vậy thì... chuyện này không phải là giả.
Trần Nhược Thủy lấy tay gãi cằm.

Trần Nhược Thủy bỗng ngẩng đầu lên, nhìn Trương Hảo, cười âm hiểm:
- Tiểu Trương, có một chuyện, anh muốn em giúp đỡ, không biết em có đồng ý hay không?
- Tổng giám đốc Trần nói đi đâu vậy? Dù là chuyện gì Tổng giám đốc Trần yêu cầu em làm, em đều không oán thán.
Giọng Trương Hảo nhỏ nhẹ, tựa như có thể chảy thành nước.
- Được.
Trần Nhược Thủy cười ha hả:
- Đây là em nói đấy nhé.
Nói xong, lão mở ngăn kéo ra, lấy ra một thứ đưa cho Trương Hảo:
- Tiểu Trương, đây là hai ngàn tệ, em cầm lấy đi.
- Tổng giám đốc Trần, chuyện này...chuyện này... là có ý gì?
Trương Hảo hình như ý thức được điều gì đó, lo lắng hỏi.
- Có ý gì sao? Hừ!
Trần Nhược Thủy chán ghét nói:
- Đương nhiên là cho cô tiền chia tay rồi! Cầm lấy mấy đồng này rồi lập tức biến khỏi mắt tôi đi, đi càng xa càng tốt, tốt nhất là về sau đừng để tôi nhìn thấy cô nữa!
Trương Hảo cuống cuồng, nước mắt lã chã tuôn, những giọt nước mắt này, bảo đến là đến:
- Tổng giám đốc Trần, anh...anh không làm thế được... em đã là người của anh...
- Người của tôi? Người phụ nữ của tôi nhiều lắm, cô thứ bao nhiêu?
Trần Nhược Thủy cười lạnh nói:
- Cô cho thằng nhãi kia hai ngàn tiền chia tay, tôi cũng cho cô hai ngàn tiền chia tay. Các người năm năm tình cảm trị giá hai ngàn, chúng ta mới có bao lâu chứ? Con người tôi làm ăn luôn rất hợp lý, từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai nữa.
- Tổng giám đốc Trần, Tổng giám đốc Trần, cầu xin anh đừng như vậy... đừng đối xử với em như vậy... anh bắt em làm gì cũng được, nhưng mà đừng đuổi em đi... em xin anh mà...
Trương Hảo nhào lên người Trần Nhược Thủy, khóc lóc cầu xin.
Trần Nhược Thủy chán ghét, cầm điện thoại lên bấm số:
- Bảo vệ đâu, lên phòng tôi ngay.
Lập tức có mấy tên bảo vệ đi đến.
Trần Nhược Thủy chỉ vào Trương Hảo:
- Lập tức đuổi con đàn bà này ra khỏi Khải Toàn, từ nay mãi mãi không cho phép cô ta đặt chân vào khách sạn Khải Toàn.
Trần Nhược Thủy không thèm để ý đến tiếng khóc thống thiết trời đất của Trương Hảo, oán hận nói:
- Mẹ nó, chỉ vì con đàn bà này mà đắc tội với con rể tương lai của Tập đoàn Thiên Duyệt, lần này thiệt hại lớn rồi, phải tìm cách đền bù lại mới được...







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch