Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Túng Tình Đô Thị

Chương 31: Đền cậu một cô gái

Chương 31: Đền cậu một cô gái


Thấy ánh mắt Tiêu Vân thay đổi, Trần Nhược Thủy thở ra nhẹ nhàng, tiếp theo nói:
- Thật ra, không nói dối chú em, cô nàng bợ đỡ như Trương Hảo kia căn bản không xứng với chú em! Có mất tất có được, chú em đã mất Trương Hảo, lại nhận được trái tim của tiểu thư Đường gia, từ trong lòng anh đây mừng thay cho cậu!
Nói tới đây, Tiêu Vân dường như hiểu được, hóa ra lão cho rằng hắn trèo lên cành cao, sợ hắn đối phó lão, cho nên mới lấy lòng hắn. Hắn lại vẫn hờ hững:
- Ông chủ Trần rốt cuộc muốn nói cái gì? Chạy từ xa tới đây, không phải chỉ vì nói những lời này với tôi chứ?
Trần Nhược Thủy cười xấu hổ, tiếp tục nói lời thoái thác dựa theo kịch bản từ trước của lão:
- Có chuyện, tôi muốn nói với chú em. Cô nàng Trương Hảo kia đã bị tôi bỏ rồi, lúc chia tay tôi còn cho cô ta hai ngàn đồng!
Trong lòng Tiêu Vân đột nhiên không thoải mái! So với nói Tiêu Vân hận Trần Nhược Thủy, không bằng nói hắn hận Trương Hảo hơn. Trần Nhược Thủy tuy là đáng hận, thế nhưng con ruồi không chích chỗ không có khe trứng. Nếu như Trương Hảo giữ mình trong sạch, một lòng một ý với hắn, cũng sẽ không có chuyện này. Nghe Trương Hảo rơi vào kết cục như vậy, Tiêu Vân nhìn Trần Nhược Thủy lại đột nhiên không còn cảm giác chán ghét.
Có phải hắn hơi biến thái hay không? Tiêu Vân nghĩ thầm trong lòng, ngoài mặt lại ra vẻ chẳng hề để ý:
- Dường như chuyện này không liên quan gì tới tôi? Ông chủ Trần rốt cuộc muốn nói gì?

Trần Nhược Thủy giảo hoạt cỡ nào? Nhìn phản ứng của Tiêu Vân liền biết kế hoạch của lão thành công, nghĩ thầm nước cờ này của lão quả thực đi đúng rồi. Lão vẫn bộ dạng đau lòng nhức óc:
- Tôi biết, trên giang hồ quan trọng việc một trả một báo, tôi cướp phụ nữ của cậu, theo lý thuyết hẳn là để chú em cướp phụ nữ của tôi mới tính hòa. Thế nhưng mà… ha ha, anh không phải người tốt gì, phụ nữ chơi qua nhiều lắm, lại không có cảm tình với người nào. Bà vợ kia của anh, đã thành bà già từ lâu rồi, chú em đây không có hứng thú. Nhưng cô gái khác của anh đều là có thể dùng tiền mua được, thực sự không xứng với chú em. Tôi nghĩ coi như để họ cởi sạch đặt trước mặt chú em, chú em cậu có khi còn thấy buồn nôn ấy nhỉ? Cho nên, vì để chú em hả giận, anh liền nghĩ ra một biện pháp công bằng.
Tiêu Vân hỏi:
- Biện pháp công bằng gì?
Trần Nhược Thủy chỉ cô gái đi cùng lão, nói:
- Người ngồi bên kia chính là một cô cháu gái của anh, tên là Hà Mộng Trúc, năm nay chỉ hai mươi tuổi, vẫn còn là con gái. Anh đưa con bé đến đây chính là muốn tặng cho chú em, phụng dưỡng chăm sóc cũng được, nấu cơm quét dọn cũng được, tùy cậu sai bảo, coi như anh bồi tội với cậu.
Nói tới đây, Trần Nhược Thủy thở dài:
- Ài! Đáng tiếc anh không có con gái, nếu không sẽ để con gái mình ở cùng chú em! Chỉ như vậy mới có thể khiến chú em hả giận. Chẳng qua, ha ha, với bộ dạng này của anh, nếu có con gái chỉ sợ cũng là người quái dị, anh còn sợ làm chú em sợ ấy chứ! Cô cháu ngoại này của anh, chú em cũng nhìn thấy rồi đấy, dáng người coi như cũng được, còn đẹp hơn Trương Hảo vài phần, anh lại quan sát con bé lớn lên từ nhỏ, giống như con gái ruột của anh, hi vọng chú em đừng tức giận anh, cậu thấy có được không?
Cuối cùng Tiêu Vân hiểu được vì sao ánh mắt của cô gái kia lại như vậy, hóa ra cô ta đã sớm có dự báo với vận mệnh của bản thân, khó trách lúc cô ta nhìn hắn, ánh mắt trống rỗng không có gì, đó căn bản là biểu hiện coi thường hắn.
Chẳng qua nghe được đề nghị biến thái của Trần Nhược Thủy, Tiêu Vân cảm thấy thế giới này thực sự lớn, không thiếu chuyện lạ, bây giờ đã là thời đại nào rồi, còn có chuyện tặng người sống sờ sờ chứ?





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch