Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Túng Tình Đô Thị

Chương 34: Đánh chết!

Chương 34: Đánh chết!


Tiêu Vân nhanh chóng để ý tình hình trong phòng. Ngoài hai tên đang áp giải hắn ra, bốn tên vệ sĩ còn lại cũng ở đó. Bàng Hùng Phong ngồi sau chiếc bàn gỗ đối diện hắn, trong tay cầm một ly rượu vang, nhìn hắn cười cười. Người có dáng vẻ giống thư ký kia cũng đứng cách hắn không xa.
Tên nhỏ con đang áp giải Tiêu Vân thở dài trong lòng: Ai da, hôm nay có khi lại phải thấy máu rồi, mỗi lần ông chủ nhìn ai như thế này, kẻ đó chắc chắn thê thảm vô cùng.
Bàng Hùng Phong giơ hai ngón tay lên:
- Đã hai năm rồi không có ai to gan dám theo dõi tôi. Hai năm trước, kẻ theo dõi tôi đến bây giờ vẫn chưa xuống được giường, ăn cơm cũng phải có người đút. Cậu nhóc, nói đi, ai phái cậu đến đây, muốn làm gì. Nếu như đáp án khiến tôi hài lòng thì tôi có thể cân nhắc đến việc để lại cho cậu một ngón tay hay một cái chân.
- Vấn đề này tôi có thể không trả lời được không?
Tiêu Vân bình tĩnh hỏi ngược lại.
Đến lúc này rồi mà tên này còn dám nói chuyện với mình như thế à? Bàng Hùng Phong nghe vậy có chút ngẩn người, y thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ đầu óc của tên đó có phải có vấn đề gì hay không.
- *** mẹ nhà ***, ông chủ tao không có thời gian phí lời với mày đâu, nói mau!
Tên nhỏ con kia đột nhiên hung hăng mắng, cánh tay đang áp giải Tiêu Vân cũng siết mạnh thêm, dập đầu Tiêu Vân xuống cái bàn phía trước.
Tiêu Vân không hề phản kháng mà để mặc cho gã đè mình lên mặt bàn.
Sức mạnh của gã cũng khoảng chừng bằng ba mươi phần trăm sức mình. Tên nhỏ con kia vừa dùng lực, Tiêu Vân liền tính toán sức mạnh của gã. Ba phần sức hắn cũng gấp hai ba lần so với người bình thường rồi. Tên nhỏ con đó nhìn người nhỏ vậy nhưng sức mạnh cũng không thể coi nhẹ.

- Ông chủ Bàng trước nay đều đối xử với khách như vậy sao?
Giọng Tiêu Vân vẫn rất bình tình.
- Khách ư? - Bàng Hùng Phong cười: - Sao tôi lại không nhớ có người bạn như cậu nhỉ? Nhưng mà, biểu hiện của cậu tôi đánh giá cao đấy, tôi phá lệ cho cậu một cơ hội, mau nói đi. Nếu không...
- Tôi không quen cúi đầu nói chuyện với người khác.
Tiêu Vân nói.
Bàng Hùng Phong sững sờ, không ngờ tên nhóc này ở trong tình huống này mà vẫn còn dám nói như thế. Y cười lạnh nói:
- Nhưng tôi lại thích người khác cúi đầu nói chuyện với tôi.
- Xem ra trong chúng ta có một người phải thất vọng rồi.
- Người kia nhất định là cậu, vì tôi không thích cảm giác thất vọng, cũng chưa từng thất vọng bao giờ.
Khi Bàng Hùng Phong nói chuyện đã nháy mắt với tên nhỏ con kia.
Tên nhỏ con kia là người thông minh, lập tức hiểu được ý ông chủ: Đánh cho hắn dở sống dở chết trước đã, như thế hỏi chuyện dễ hơn nhiều.
Thế nhưng gã chưa kịp phản ứng thì Tiêu Vân đã đột nhiên cử động, thân người thoáng chốc đã thoát khỏi cánh tay áp giải của hai tên kia. Hắn vung hai tay lên, tóm lấy cổ đối phương rồi đẩy về phía trước. “Binh” một tiếng, đầu hai tên kia đập vào nhau rồi mềm oặt ra, ngã xuống đất.
Hai tên vệ sĩ phía sau đang định chạy tới chi viện thì lập tức thấy hoa mắt, bị Tiêu Vân chế ngự, không thể động đậy, bị vặn ngược lại phía sau.
- Thật đáng tiếc, tôi cũng không thích cảm giác thất vọng.
Tiêu Vân kẹp chặt hai tên vệ sĩ, cười hì hì nói với Bàng Hùng Phong.
Bàng Hùng Phong quả không hổ là người có tiếng tăm, xảy ra chuyện lớn như vậy mà vẫn bình tĩnh ngồi yên, thậm chí mắt cũng không nháy.

- Đánh chết!
Bàng Hùng Phong lạnh lùng ra lệnh. Y quyết định không nhiều lời với Tiêu Vân nữa. Y là một người thông minh, cũng là người cẩn trọng, khi thấy có nguy hiểm phải rút lui bảo toàn tính mạng là triết lý xử sự của y. Hiện tại Tiêu Vân là do ai phái tới với y không còn quan trọng nữa, quan trọng là có khả năng uy hiếp đến sự an toàn của y, người như vậy phải nhanh chóng loại trừ.
Nhưng trong lòng y vẫn còn một chút đắc ý nho nhỏ, bởi vì Tiêu Vân quả thực không đơn giản, y đoán trúng được quân át chủ bài của Tiêu Vân. Chỉ tiếc là, con người không đơn giản này, sẽ chết ngay thôi.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch