Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Túng Tình Đô Thị

Chương 36: Có phải ông làm hay không?

Chương 36: Có phải ông làm hay không?


Khi hai viên đạn kia bay tới, cho dù Tiêu Vân có tránh hay không, kết quả cũng giống nhau. Vào thời khắc then chốt đó, Tiêu Vân khẽ nghiêng người, hai viên đạn đó dán theo hướng cơ thể Tiêu Vân, bay vút đi.
Tên thư ký kia thấy Tiêu Vân tránh được, rõ ràng có chút bất ngờ. Gã đang định nổ súng lần nữa, nhưng đáng tiếc đã muộn rồi.
Tiêu Vân nhanh như gió đi đến bên cạnh gã, đột ngột ra tay.
- A!
Một tiếng hét thảm thiết kêu lên, tên thư ký kia hai tay che mắt, gục xuống sàn nhà, máu đỏ thẫm chảy qua kẽ tay, một khẩu Desert từ trên người gã văng ra bên cạnh.
- Ghét nhất đôi mắt của người!
Tiêu Vân chán ghét xoa xoa máu dính trên đầu ngón tay. Tiêu Vân cảm giác đôi mắt này tựa như rắn độc, nhìn chằm chằm vào hắn, khiến hắn cảm giác rợn tóc gáy. Phế đi đôi mắt này của gã thì gã không còn uy hiếp đến hắn nữa.

Vệ sĩ gục hết rồi, thư ký cũng gục, cứ như thế, trong căn phòng này chỉ còn lại Bàng Hùng Phong và Tiêu Vân.
Sáu vệ sĩ, một thư ký, trong một khoảng thời gian ngắn ngủ đã bị xử lý sạch sẽ, trong đó một tên còn bị đánh tàn phế. Lúc đó, Bàng Hùng Phong lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác sợ hãi đã lâu không có.
Người này lai lịch là thế nào? Bàng Hùng Phong tự nhiên thấy có chút hối hận khi chưa biết rõ ràng đã động thủ.

Tiêu Vân nhặt khẩu Desert Eagle lên, đi đến tủ rượu trên tường, lấy một chai rượu vang, rót cho mình một ly, nhấp một ngụm rồi khen:
- Rượu ngon!
Đương nhiên là rượu ngon rồi! Bàng Hùng Phong đang rỉ máu trong lòng. Đây là chai rượu vang cực phẩm từ năm 82 mà y tốn bao công chuyển từ nước Pháp về đây, có tiền cũng không mua được. Bình thường gã đều tiếc không dám uống, vậy mà thằng nhãi này lại rót cả một ly lớn như thế.
Vệ sĩ bị đánh bại, thư ký cũng bị đánh cho tàn phế cũng không khiến y thấy đau lòng như thế này.
- Ông chủ Bàng là người nhã nhặn, vậy mà đám nhãi ranh này lại làm những chuyện nhục nhã đạp lên cái sự nhã nhặn ấy, tôi thay ông chủ Bàng quản giáo một chút, ông chủ Bàng không trách tôi chứ?
Tiêu Vân nở một nụ cười tươi tắn nhìn Bàng Hùng Phong:
- Bây giờ, cuối cùng chúng ta cũng có thể nói chuyện hẳn hoi rồi. Ông chủ Bàng, mời ngồi!
- Không biết người anh em tìm Bàng mỗ rốt cuộc là có chuyện gì? Nếu như lúc trước có làm chuyện gì không phải, Bàng mỗ xin nhận lỗi với cậu!
Tình thế hiện tại đối phương mạnh hơn, Bàng Hùng Phong cố nén giận, bắt đầu nói chuyện mềm mỏng. Trong đầu y đang cố gắng nhớ lại xem gần đây nhất có đắc tội với ai không, đến mức người ta phải đối phó với mình như thế.
Tiêu Vân nói:
- Tôi tới tìm ông chính là muốn hỏi một chuyện, vụ bắt cóc Đường Khả Tâm, thiên kim Tổng giám đốc Tập đoàn Thiên Duyệt, có phải do ông làm không?

Lúc đầu, Tiêu Vân không có ý định hỏi thẳng y, định xem trực tiếp suy nghĩ trong đầu y là được. Nhưng khi Tiêu Vân hạ được vệ sĩ và thư ký của Bàng Hùng Phong xong mới buồn bã phát hiện ra rằng, hắn lại không thể nhìn thấu suy nghĩ của Bàng Hùng Phong.
Tuyệt đại đa số mọi người đều dừng lại ở tiềm lực tầng thứ nhất, mà sức khai phát có hạn, tiềm lực của Tiêu Vân ở tầng thứ nhất đã được Diêm Vương khai phát hoàn toàn, vậy nên hắn có thể đọc được suy nghĩ của tuyệt đại đa số mọi người.
Nhưng cũng giống như Đường Quân, Bàng Hùng Phong cũng không phải người bình thường, bọn họ đều là những người thành công, mà hơn nữa lại không phải những công tử bột hữu danh vô thực, mà đều là dựa vào thực lực, sự cố gắng của bản thân để có được những thành tựu như ngày hôm nay. Những người này đều là tinh anh của xã hội, đã khai phát đến tầng thứ hai. Bởi vậy, Tiêu Vân mới chỉ khai phát hết tầng thứ nhất nên việc không đọc được suy nghĩ của họ cũng không có gì là lạ.
Mẹ kiếp, xem ra phải nhanh chóng khai phát tiềm lực tầng thứ hai rồi. Cứ đến thời khắc quan trọng lại không đọc được suy nghĩ, thực sự là ác độc quá mà. Tiêu Vân âm thầm hạ quyết tâm.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch