Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Túng Tình Đô Thị

Chương 46: Thiếu nữ đau khổ

Chương 46: Thiếu nữ đau khổ


Hà Mộng Trúc khẽ gật đầu:
- Ba mẹ tôi đều là công nhân viên chức về hưu, gia đình tôi tuy không giàu có gì nhưng vẫn có thể sống được qua ngày. Nhưng từ khi ba tôi nghiện cờ bạc, ông ấy không còn là một người chồng tốt, cũng không còn là một người cha tốt nữa. Toàn bộ tài sản tích lũy trong nhà đều nhanh chóng cuốn gói ra đi, sau đó ông ấy còn mang toàn bộ những thứ còn đáng giá trong nhà đi bán, tiền bán được lại đi đánh bạc, rồi lại nhanh chóng thua hết sạch. Để gỡ gạc, ông ấy đi vay tiền khắp nơi, nhưng mà càng chơi lại càng thua, càng thua lại càng muốn gỡ. Mỗi lần thua bạc về nhà, ông lại lại đánh đập mẹ con tôi. Mùa đông năm ngoái, ông ấy thua hết sạch tiền đi vay cho mẹ tôi chữa bệnh, sau đó mẹ tôi tức giận, lại mang bệnh trong người nên đã từ bỏ cõi đời này. Nhưng dù có như vậy, ông ấy cũng chỉ tượng trưng mà mượn rượu giải sầu vài ngày, rồi sau đó lại tiếp tục đi cờ bạc với người ta. Hôm ấy, ông ấy lại đi chơi bài bạc với người ta, đánh một ngày một đêm, cũng thua nguyên một ngày một đêm. Đến lúc tôi vất vả lắm mới tìm được ông ấy, ông ấy đã thua sạch bách, còn đem tôi gán nợ cho người ta, nói là nếu ai thắng, sẽ để tôi...để tôi...ngủ...với bọn họ...
Tiêu Vân giận dữ:
- Loại làm cha như vậy, thực không bằng cầm thú!
Hà Mộng Trúc nức nở, tiếp tục nói:
- Kết quả là, ván đó, ông ấy thua... thế là... thế là... bọn họ... liền... liền... bắt tôi...
- Thế cô...
Mặc dù biết rằng trước khi gặp mình, Hà Mộng Trúc chưa bị thất thân, nhưng nghe cô nói vậy, Tiêu Vân vẫn rất sốt ruột.
Hà Mộng Trúc nói:
- Tôi liều mạng giãy dụa, kêu la. Có lẽ là ông ấy vẫn còn lại chút lương tâm, nên đến phút chót xông lên cứu tôi. Bọn họ bắt đầu đánh ông ấy, đánh đến sắp chết. Tôi ra sức van xin bọn họ, nói là cho dù ông ấy có nợ họ bao nhiêu tiền thì tôi cũng sẽ trả, cầu xin bọn họ tha cho ông ấy. Bọn họ bắt ông ấy lại làm tin, nói là nể mặt tôi. Tổng cộng ba tôi nợ họ một triệu, hạn trong ba ngày phải trả hết, nếu không sẽ chặt tay chặt chân ông ấy.
Tiêu Vân nói:
- Một triệu tệ không phải con số nhỏ, trong vòng ba ngày làm sao có thể trả hết được? Cô làm thế nào?
Hà Mộng Trúc nói:
- Tôi rơi vào đường cùng, đành phải đi tìm anh Hổ...
- Anh Hổ?
Mặc dù đã hơn một lần nhìn thấy cái tên này trong đầu Hà Mộng Trúc, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên chính miệng cô nói ra cái tên này. Tiêu Vân hỏi:
- Anh Hổ là ai?
Hà Mộng Trúc nói:
- Là anh hàng xóm cạnh nhà tôi. Từ nhỏ anh ấy đã luôn che chở cho tôi, chuyện gì cũng đều do anh ấy nghĩ cách giúp tôi. Hôm đó sau khi xảy ra chuyện, tôi liền hỏi anh ấy có thể giúp tôi vay một triệu để trả nợ cho ba tôi không. Anh ấy nói sẽ nghĩ cách giúp tôi. Nhưng đến ngày thứ hai, tôi lại đi tìm anh ấy thì không gặp được nữa. Tôi dùng mọi cách nhưng đều không tìm được anh ấy, tôi cũng không có người thân nào khác, đi kiếm đâu được một triệu cơ chứ? Ba ngày sau đến hạn, bọn họ đến tìm tôi, bắt tôi trả tiền. Tôi không có tiền trả, bọn họ liền bắt tôi lại, nói là cha nợ thì con phải trả, nên bắt tôi đi bán thân, nói là đến bao giờ kiếm đủ tiền thì mới thả ba tôi. Ba tôi nghe nói làm thế có thể cứu được ông ấy, liền ra sức giục tôi đi bán. Lúc đó, tôi thực sự muốn chết đi cho xong, nhưng cứ nghĩ đến ba tôi có thể bị bọn chúng... tôi không còn cách nào khác... không còn cách nào nữa...
Vừa nói, Hà Mộng Trúc vừa khóc.
Tiêu Vân không kiềm chế được cơn giận:
- Loại làm cha khốn nạn như thế, cứu ông ta để làm gì?
Hà Mộng Trúc nước mắt giàn giụa:
- Nhưng dù sao thì ông ấy cũng là ba tôi. Trên đời này, tôi đã không còn người thân nào khác nữa rồi...





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch