Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Túng Tình Đô Thị

Chương 50: Di vật của mẹ

Chương 50: Di vật của mẹ


- Mộng Trúc, em sao thế?
Sau khi Lưu Vĩ Hùng rời đi, Hà Mộng Trúc không hề nói một câu.
Tiêu Vân có thể hiểu được suy nghĩ của cô. Tin tức Lưu Vĩ Hùng để lộ ra, có thể nói khiến cô lạnh thấu tim.
- Anh Tiêu, em… em muốn về nhà một chuyến, anh… anh có thể…
- Được, tôi đi cùng em.
- Cảm ơn anh, anh Tiêu.
Trên đường đi, Hà Mộng Trúc cũng không nói câu nào. Tiêu Vân cũng không nói chuyện --- hắn thật sự không biết nên nói gì, lúc này khuyên cô không nên đau lòng, chỉ sợ khiến cô càng thêm đau đớn.
Trong ngõ hẻm Đông Thông, khu dân nghèo lớn nhất thành phố Tân Hải.
Hà Mộng Trúc cuối cùng dừng lại trước một căn nhà gần như cửa nhà đã chực rơi xuống.
Tiêu Vân hỏi:
- Đây là đâu?
Hà Mộng Trúc nói:
- Đây là nhà em.
- Em đang ở đây ư?
Tiêu Vân kinh ngạc. Nếu như nơi này là nhà, quả thực chỉ có thể dùng bốn bức tường để hình dung, bởi vì bên trong căn nhà không thể tìm ra được một thứ gì có dáng vẻ đồ dùng trong nhà.
- Bình thường em sống thế nào?
Hà Mộng Trúc nói:
- Lúc trước căn nhà này không phải như vậy, lúc đó mặc dù cũng rất nghèo, thế nhưng lại rất ấm áp, cha mẹ đều còn, họ cũng rất thương em. Trong nhà còn có đồ dùng như tủ lạnh TV, thậm chí còn một chiếc máy tính cũ, nhưng từ khi cha nghiện cờ bạc… Haiz! Tất cả cũng thay đổi. Mùa đông năm ngoái, sau khi mẹ rời bỏ em, em đành phải thôi học, bắt đầu bày hàng vỉa hè trên chợ đêm duy trì cuộc sống. Thế nhưng mấy ngày trước, bên quản lý trật tự đô thị nói có sếp lớn bên trên muốn tới thị sát, vì không ảnh hưởng bộ mặt thành phố, nên không để chúng em mở quầy. Anh cũng biết, bày hàng vỉa hẻ ở chợ đêm vốn không kiếm được bao nhiêu tiền, một ngày không bày bán, đến tiền ăn uống thôi cũng là vấn đề. Rơi vào đường cùng, em vẫn lén bày hàng, kết quả gặp phải quản lý đô thị, họ liền thu đồ của em, em cầu xin họ thế nào cũng vô dụng. Không có cách nào khác, em đành phải đi đến các sòng bạc tìm cha, kết quả xảy ra chuyện này.
Tiêu Vân thở dài một hơi, loại chuyện này thực sự xảy ra nhiều lắm. Khi còn bé hắn và bà Lý mở quầy cũng từng gặp chuyện như vậy, kết quả là hai người ôm nhau khóc một hồi, cuối cùng cũng không thay đổi được gì.
- Nơi này đã không còn lại gì nữa, sao chúng ta còn tới đây?
Tiêu Vân nhìn xung quanh một chút, thực sự không nhìn ra nơi này có chỗ nào đáng lưu luyến.
Khóe mắt Hà Mộng Trúc đỏ lên:
- Không! Nơi này có ký ức của em. Em sinh ra đã ở nơi này, đã gần hai mươi năm, nhưng hiện giờ, mẹ không còn, cha… cũng không còn là cha, nhà cũng không còn là nhà. Hôm nay em đến chính là muốn cáo biệt nơi này, đồng thời lấy một vật rất quan trọng.
Tiêu Vân hỏi:
- Vật gì?
Hà Mộng Trúc không nói gì, đi tới một góc trong phòng ngủ, nhẹ nhàng nhấc một miếng sàn nhà lên, dưới sàn nhà trống rỗng, bên trong đặt một cái hộp cũ nát.
Hà Mộng Trúc khẽ vuốt cái hộp kia, thần sắc ấm áp trong mắt.
A--- đột nhiên, Hà Mộng Trúc kêu lên giống như gặp quỷ.
- Sao vậy?
Tiêu Vân vội vàng chạy tới.
- Vòng tay của em… vòng tay của em không thấy đâu nữa…
Hà Mộng Trúc hét lên, hoảng sợ nói.
- Vòng tay gì? Rất quý giá sao?
Tiêu Vân hỏi. Chiếc hộp trong tay Hà Mộng Trúc đã mở ra, bên trong rỗng tuếch.
Hà Mộng Trúc khóc không ra tiếng:
- Đó là di vật mẹ để lại cho em, là của hồi môn lúc mẹ kết hôn, trước khi mất mẹ cho em, là kỷ niệm duy nhất của em với mẹ…




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch